Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 451: Về Thăm Nhà Ngoại (1)

Từ nhỏ đã lớn lên ở nhà ngoại, nên quan hệ Lục Dương với ông ngoài với bà ngoại vẫn luôn rất tốt, hắn không quên thời điểm mình chuẩn bị tốt nghiệp đại học, thân thể bà ngoài xảy ra vấn đều, đi vào bệnh viên liền không thể đi ra nữa.
Tuy rằng từ đây tới đó còn ba năm, nhưng vẫn nên sớm kiểm tra một chút.
Lần nay đi Tiền gia trang, hắn cũng vì chuyện này.
Tới nhà dì nhỏ mượn chiếc xe gắn máy, Lục Dương lái xe đến trước cửa hàng siêu thị, Quan Nguyệt đang đừng đó chờ, nhìn thấy Lục Dương lái xe máy tới, nàng cũng đi tới.
"Em làm sao ngồi được a."
Bởi vì mặc váy, Quan Nguyệt không thể ngồi xe máy theo cách bình thường được.
"Ngồi chéo chân ở đằng sau đi, từ đây đến đó cũng không xa, anh lái chậm một chút là được."
"n."
Quan Nguyệt cẩn thận lên ngồi trên xe máy, nang đặt hai chân qua một bên.
"Em ôm chặt anh một chút, nếu mà bị té anh không chịu trách nhiệm đâu đó."
Lục Dương cũng không phải nói đùa.
Ngồi như vậy đi xe máy vẫn tương đối nguy hiểm, Lục Dương quả thật rất lo lắng, Quan Nguyệt không nghĩ tới lại nguy hiểm như vậy, nàng cẩn thận nhích lại gần Lục Dương.
"Anh lái chậm chậm một chút là được."
Quan Nguyệt nắm lấy áo Lục Dương.
"Ôm."
Lục Dương nói ra.
Quan Nguyệt trợn mắt, đành ôm lấy eo của Lục Dương, thân thế dán sát vào người hắn.
"Hắc hắc, như vậy mới ngoan, đừng có mà buông tay a."
Lục Dương lúc này mới nổ xe máy điều khiển.
Sau đó hướng Tiền gia trang đi tới.
Tốc độ xe máy cũng không nhanh, tuy nhiên chạy đồng nên có cơn gió thổi tới, làm hai người cũng không cảm thấy nóng nực, đi tầm khoản mười phút đồng hồ, Lục Dương đã đến Tiền gia trang.
Lần này tới Lục Dương đi tay không đến.
Bởi vì quan hệ với bà ngoài rất tốt, nên cũng không cần khách khí như những người khác, Quan Nguyệt tính mua ít bột yến mạnh, nhưng bị Lục Dương trực tiếp cự tuyệt, chủ yếu bà ngoại của hắn không thích uống mấy thứ này, vì vậy trước kia đều bị dì nhỏ tới lấy đi, nếu không lấy thì cũng bị bỏ đó một xó, lãng phí tiền, nên không bằng trực tiếp đưa bà ít tiền, bà thích mua gì cũng được.
Hiện tại lão nhân ở nông thôn vẫn chưa có phụ cấp, ông ngoại khi còn sống còn nhận ít lương hưu, nhưng từ khi ông mất, thì cũng mất luôn mất cái phúc lợi này.
Nhưng cũng khá lá may mắn, nhi tử con cái của bà ngoại đều rất hiếu thuận, ngày lễ hay sinh nhật đều đưa cho ít tiền, đủ mua đồ ăn, trong nhà còn có vườn rau, nuôi gà nuôi vịt, bình thường cũng không cần chi tiêu gì nhiều.
Tuy rằng đã tới nhà Lục Dương, nhưng có thể do lần đầu tiên tới nhà bà ngoại, Quan Nguyệt vẫn có chút ít khẩn trương.
"Không có chuyện gì đâu, bà ngoại của anh rất tốt, nhìn thấy em đến, khẳng định sẽ rất cao hứng."
Lục Dương cười cười..,
Xe dừng lại trong sân nhà bà ngoại.
Hai người cùng xuống xe.
Nghe được tiếng xe, bà ngoại từ trong phòng đi ra, trên tay còn cầm một cái quạt hương bồ, thời điểm đi đường, một tay còn phải vịn cái eo, lúc còn trẻ, bà phải thường xuyên làm việc nặng, những việc như gánh nước gánh củi, nên về già hông có chút biến dạng, Lục Dương cảm giác, thân thể bà có chút nghiêng nghiêng, so với lúc nhỏ, hình như là thấp hơn một tí.
"Bà ngoại nương."
Lục Dương lấy ra chìa khóa xe, sau đó cười nói.
Bà ngoại nương là chỉ xương hô của bà ngoại, ở trong các gia độc đều xưng hô như vậy, nếu kêu là bà ngoại không, chỉ sợ không chừng còn bị nói một hồi.
"Tiểu Dương, sao cháu lại đến đây, đây là Tiểu Vũ sao?"
Ánh mắt bà ngoại có chút không tốt.
Nhìn Quan Nguyệt thành Tiểu Vũ luôn rồi.
"Bà ngoại nương, người nhìn thật kỹ đi a, Tiểu Vũ nhà bà không xinh đẹp như vậy đâu."
Lục Dương nắm tay Quan Nguyệt đi tới.
Quan Nguyệt cũng trong trẻo nói ra một tiếng: "Bà ngoại nương."
Nàng cũng học theo xưng hô của Lục Dương.
"Không phải Tiểu Vũ sao."
Bà ngoại lúc này mới nhìn rõ, đứa bé này lớn lên còn xinh hơn Tiểu Vũ nhiều, mấu chốt làn da còn trắng tinh, giống như mấy tiểu khuê nữ của địa chủ trước kia vậy.
"Bà ngoại nương, đây là Quan Nguyệt, bạn gái của cháu, về sau là cháu dâu bên ngoại."
Da mặt Lục Dương rất dày.
Nghe nói như thế.
Quan Nguyệt thẹn thùng không thôi, lại có chút cao hứng.
Bà ngoại nghe vậy mới hiểu, hóa ra tôn tử mang bạn gái tới cửa, ba liền vội vàng nắm tay Quan Nguyệt, nói ra: "Cháu là bạn gái của Tiểu Dương sao, thật tốt ,thật tốt."
Lão nhân gia cũng không biết diễn đạt thế nào, chỉ biết nói mấy câu thật tốt.
Đứa con trai nhỏ của bà, suốt ngày không biết bận rộn cái gì, bà nói mãi mà nó vẫn không chịu quan tâm chuyện của mình ,không nghĩ ngoại tôn lại tìm được cả bạn gái trước nó, hơn nữa còn là một tiểu cô nương rất tốt.
Bây giờ đã hơn ba giờ chiều rồi, lão nhân nói: "Buổi tối chớ đi, để bà làm cho hai ngươi đồ ăn ngon, gà vịt nuôi ở nhà, mùi vị còn ngon hơn mua ở huyện thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận