Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 885: Tin Vui

"Các huynh đệ, đồ nướng hôm nay ta không thể tới đây, ta rời đi trước đây..."
Vừa nói chuyện, Lục Dương liền mặc thêm áo khoác vội vàng rời đi.
Thậm chí thời gian giải thích cũng không có.
Mấy người trong phòng ngủ bối rối không thôi.
"Tình huống gì đây?"
Siêu ca vẫn không rõ chuyện gì xảy ra.
"Lục Dương hẳn là có chuyện tròng yếu cần phải xử lý đi." Lưu Lỗi đi tới cửa nhìn nhìn, hàng lang đã không thấy bóng người.
Lý Minh Bác có chút lo lắng nói: "Lục ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Hẳn không có đâu, nhìn dáng vẻ của hắn ,không giống như gặp phải chuyện xấu."
Lưu Lỗi suy nghĩ một chút nói ra.
Siêu ca có chút khó chịu nói: "Lục Dương cũng thật là, có chuyện gì vui không nói một tiếng, khiến trong lòng chúng ta ngứa ngáy vô cùng, hôm nay còn ăn đồ nướng không?"
Lưu Lỗi trừng mắt liếc nhìn hắn, nói ra: "Ba người chúng ta thì ăn cái gì, đợi lần sau đi, dù sao bữa này cũng không thiếu đâu."
"Vậy được, lần sau đổi thành buổi chiều đi..."
Mấy người trong ký túc xá trò chuyện.
Lý Minh Bác đi tới ban công nhìn nhìn, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng Lục Dương.
Trong lòng của hắn có chút bận tâm.
Lục Dương bên này, sau khi đi xuống cầu thang, liền vội vàng hướng phía Tây Môn chạy tới, tốc độ vô cùng nhanh, nếu ở thời điểm tranh tài, có thể bào trì tốc độ này, nói không chừng có thể kiếm được hạng một.
Không có biện pháp a.
Tình huống quá nhanh rồi.
Vùa rồi mẹ Tiền Vân gọi tới đây, nói Liễu Thanh Thanh vừa rồi sau khi ăn tối xong, bụng đột nhiên đau...dựa theo kinh nghiệm của nàng phán đoán, hài tử khả năng sắp sinh rồi..
Tin tức này đến có chút đột nhiên, lúc trước không có một chút báo hiệu.
Không đến năm phút sau, Lục Dương tiến vào cư xá.
Lâm Nhị Hổ lái chiếc Roll-Royce đậu dứng lầu, trước khi gọi điện cho Lục Dương, Tiền Vân đã liên hệ với lái xe. Dưới tình huống khẩn cấp, mẹ có gặp nguy không loạn, coi như đã làm rất tốt.
Không cùng Lâm Nhị Hổ nói chuyện.
Lục Dương trực tiếp đem cửa tòa nhà mở ra, sau đó đi đến thang máy.
Thang máy chậm rãi hạ thấp, đợi đến thời điểm tầng một thì dừng lại, cửa thang máy mở ra, Tiền Vân cùng Liễu Thanh Thanh đều ở bên trong, trừ đó ra, còn có mấy người hàng xóm khác.
"Chúc mừng hai người."
Hàng xóm chúc mừng nói.
"Cảm ơn, cảm ơn."
Liên tục cảm tạ vài câu, Lục Dương liền dắt Liễu Thanh Thanh ra ngoài, bụng Liễu Thanh Thanh rõ ràng có dấu hiệu hạ thấp xuống, đi đường có chút bất tiện, nàng cau mày, cố nén thân thể không khỏe.
"Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ đến bệnh viện."
Lâm Nhị Hổ hiển nhiên cũng biết tình huống gấp gáp, vẫn luôn ở trong buồng lái chờ đợi, sau khi đám người đi lên, hắn lại hỏi: "Đến bệnh viện lúc trước?"
Nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh, trên trán đã chảy đầy mồ hôi, mẹ cũng rất sốt ruột, theo đạo lý mà nói, trước khi sinh con, sẽ có chút phản ứng, nhưng Liễu Thanh Thanh quả thật đến quá nhanh.
"Đi đến bệnh viện phụ cận."
"Tốt."
Xe từ cửa chính đi ra.
Trên đường cũng thông suốt không trở ngại, ban đêm trên đường cũng không có quá nhiều xe, hơn nữa người nào cũng không dám tạt đầu vào chiếc biệt thự di động, về phần đèn xanh đèn đỏ, dưới tình huống an toàn, Lâm Nhị Hổ không cần Lục Dương nhắc nhở trực tiếp vượt luôn..
Tình huống đặc biệt, đèn đỏ hay đèn xanh dẹp bỏ hết, Lục Dương gọi điện cho cảnh sát thông báo, hơn nữa cũng gọi đến 120, thông báo bệnh viện sớm chuẩn bị.
Bất kể thế nào.
Cũng không thể để cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Hai mươi phút sau, xe lái vào bệnh viện phụ cận tốt nhất, bởi vì đã liên hệ sớm với bệnh viện, bên kia cũng đã đẩy xe cứu thương ra ngoài chờ đợi.
"Em không sao..."
Liễu Thanh Thanh vịn bả vai Lục Dương.
"Nghe theo bác sĩ."
Nhìn thấy chếc Roll-Royce Phantom lái vào bệnh viện, bên phía bệnh viện cũng rõ ràng, người tới lầy này không phải bình thường, bọn hắn không dám lãnh đạm, nhanh chóng xử lý thủ tục tiếp nhận, đem Liễu Thanh Thanh đẩy vào phòng sinh.
Lục Dương đồng dạng mặc trang phục bảo hộ, đi vào cùng.
Mẹ không nói gì, chỉ dặn dò hắn đứng trước mặt Liễu Thanh Thanh là được, quá trình sinh con không nên nhìn, Lục Dương tự nhiên cũng hiểu ý.
Trong phòng sinh.
Liễu Thanh Thanh cau mày, mặt lộ ra thần sắc thống khổ, xoang mũi bởi vì thống khổ mà mất đi khả năng phát âm, sau khi được bác sĩ kiểm tra, Liễu Thanh Thanh chọn sinh sản tự nhiên, điều này cũng khó tránh khỏi một hồi thống khổ.
"Lục Dương, Lục Dương.."
Liễu Thanh Thanh nắm chặt tay Lục dương.
Trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
"Anh đây, anh đây, đừng sợ..."
Lục Dương ở một bên vội vàng đáp lại.
Nữ bác sĩ ở bên kia cũng cổ vũ, động viên nói ra: "Nhanh, nhanh, rất thuận lợi, lại dùng thêm chút sức là song rồi."
Liễu Thanh Thanh sử dụng hết sức.
Nàng vô cùng muốn hài tử sinh ra bình an.
"Còn kém một chút xíu, lập tức xong rồi."
"Nhan."
"Còn chút xíu nữa."
Nhắc nhở như vậy không biết xuất hiện bao nhiêu lần, thời gian từng phút từng giây trôi qua, Liễu Thanh Thanh mỗi lần đều rất phối hợp, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, co quắp trên giường, không muốn nhúc nhích, khí lực toàn thân giống như đã dùng hết toàn bộ.
Hài tử cuối cùng cũng bình an ra đời.
"Mẫu tử bình an, là một nha đầu."
Hộ sĩ bên kia vui vẻ nói.
Nói xong đem hài tử bế lên tay, còn thuận tay vỗ đít một cái.
Lập tức.
Trong phòng liền truyền đến tiếng khóc oa oa, thanh âm rất vang, cũng nói tiểu hài tử thân thể rất khỏe mạnh, bác sĩ đem hài tử tắm rửa một cái, ôm lấy, nói ra: "Sáu cân mốt, rất khỏe mạnh..."
"Cảm ơn bác sĩ, mọi người khổ cực rồi." Lục Dương cảm tạ một câu, nhìn thấy Liễu Thanh Thanh cùng hài tử đều bình an vô sự, viên đá treo trong lòng của hắn cũng hạ xuống.
Liễu Thanh Thanh nhìn nhìn hài tử.
Bởi vì vừa mới sinh ra, trên mặt em bé có rất nhiều nếp nhăn, ánh mắt còn không mở ra, như là một ông cụ non, Liễu Thanh Thanh cố nặn ra nụ cười, nói: "xấu quá."
"Mới sinh ra đều như vậy, từ từ, nha đầu này kế thừa gien của hai chúng ta, làm sao có thể xấu." Lục Dương vừa cười vừa nói.
Đã có hài tử.
Cũng liền có nghĩa hai người đã trưởng thành, không còn là thiếu niên, mà là cha mẹ.
Trên người Liễu Thanh Thanh có thêm vài phần mẫu tính(bản năng người mẹ), nàng thò tay ra đụng đung mặt tiểu hài tử, ngón tay hài tử lay động vài cái, trên mặt nàng nở nụ cười...
"Anh nghĩ ra tên cho con chưa?"
Liễu Thanh Thanh ôn nhu hỏi.
Lúc trước hai người đã từng thảo luận qua tên cho tiểu nha đầu, nhưng một mực không có gì phù hợp, Lục Dương suy nghĩ ra mấy cái tên, nhưng cuối cùng cũng không hài lòng lắm, không phải tên quá hay, thì là tên không có mấy nội hàm.
"Tên mụ gọi là Tiểu Thanh, đại danh còn chưa nghĩ ra."
Lục Dương nói.
"Lục Tử Di không được sao?"
"Không phải có minh tinh cũng gọi là Tư Di sao, không cần phải đặt thế, con gái chúng ta so với minh tinh còn quý giá hơn."
"Vậy tên là gì?"
"Không vội, chờ thân thể em khỏe lên, nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta sẽ nghiêm túc nghĩ , không được, tốt nhân đi mời đại sư tính toán...Tìm một cái tên có thể khiến nàng cả đời bình an..."
Lục Dương nhìn thoáng qua điện thoại, đem thời gian cùng ngày ghi xuống, dựa theo thời gian, hiện tại là giờ Tuất canh ba.
Cửa phòng sinh mở ra.
Mẹ Tiền Vân chạy vào trước tiên.
Nhìn nhìn hài tử, nàng vui mừng không thôi...Hơn bốn mươi tuổi được làm nãi nãi, đối với Tiền Vân mà nói, đây chính là một sự tình rất hạnh phúc, trước kia nhi tử quá ham chơi, nàng còn lo lắng hài tử về sau lấy lão bà quá muộn, không nghĩ tới còn chưa tốt nghiệp đại học, liền biến mình thành nãi nãi rồi, tốc độ này nhanh không bình thường...
"Nhanh gọi điện báo tin vui đi."
Tiền Vân thúc giục nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận