Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 1044: Quyên Tặng (2)

Làm hiệu trưởng ở đây, hoặc là do không tiền không thế, không thể chuyển đi nơi khác, hay là có chút trách nhiệm ở trong đó, dù sao, ở một ngôi trường tiểu học rách nát này, cũng không có mấy học sinh, căn bản không có chất béo gì để ăn.
Biết được những chiếc xe tải này đều là vật tư, do người có hảo tâm tới quyên góp, vị hiệu trưởng gần sáu mươi tuổi này, nhịn không được nước mắt tuôn rơi.
...
"Lục tiên sinh, ngài yên tâm, những chiếc bàn này, ta sẽ lập tức an bài đến từng phòng học, còn có những đồ dùng kia nữa, cam đoan sẽ phát đến từng tay các em học sinh, người xem ở đây có thể làm chứng!"
Hiện trưởng có chút ăn nói lộn xộn.
Những năm nay.
Hắn làm hiệu trưởng ở đây cũng không phải ngắn, còn lần đâu tiên được người khác quyên tặng, thậm chí còn không biết nên xử lý thế nào.
"Phan hiệu trưởng, tôi tin nhân cách của ngài....Đây là danh sách vật tư, ngài nhìn đi."
Lục Dương đem danh sách từ tay Từ Phượng Niên giao cho Phan hiệu trưởng.
Trong tờ giấy này viết đầy đủ các loại vật tư mang tới, ngoài trừ bàn học, ghế ngồi, balo, áo ấm....Còn có một chút đồ dùng sinh hoạt, cùng với mấy trăm cân sủi cảo, ngoài trừ bàn ghế ra, những thứ khác đều từ cầm trong kho hàng của Csite đến đấy.
Phan hiệu trưởng lần nữa liên tục cảm tạ, thề thốt sẽ đem những thứ này chuyển đến tay học sinh.
Tiếp theo.
Phan hiệu trưởng nhờ ít thôn dân vây xem, hỗ trợ đem vật tư từ trên xe chuyển xuống, tạm thời đặt ở trong một phòng học để trống, nhân số trường học mỗi năm càng ít, phòng học không được sử dụng cũng càng nhiều, vừa dễ dàng dùng để làm nhà kho.
Về phần sủi cảo, cũng không lo lắng bị hư, lấy thời tiết này, chính là kho lạnh tốt nhất.
Bây giờ còn là ngảy nghỉ, nhóm vật tư này còn phải đợi học sinh tựu trường mới có thể phát đi...Về phần mấy học sinh ở lại trường học, có thể đi trước một bước nhận lấy đồ của mình.
Có chút gia hỏa ở tại chỗ thay chiếc áo bông mới, hết sức vui vẻ...
Hồ Tiểu Mẫn cũng lấy một chiếc áo thử thử, sau đó cởi ra, bỏ lại vào trong túi, tiếp tục mặc chiếc áo vá kia của mình, Tiền Tiểu Hoa đi tới hàn huyên vài câu.
"Sao nha đầu kia không thay đồ!"
Thời điểm Tiền Tiểu Hoa tới đây, Lục Dương hỏi.
Tiền Tiểu Hoa lắc đầu: "Nàng nói chưa mặc, nói cái áo này nhìn rất đẹp, có thể lưu lại đến năm mới để mặc, đến lúc đó ba ba của nàng cũng không cần phải tiêu tiền mua quần áo mới, cũng có thể tự mua cho mình một bộ, nàng còn nói, phải mặc bộ này đi thăm người thân năm mới."
Hừm...
Lục Dương thở dài một hơi.
...
Buổi chiều trôi qua, sau khi di chuyển mấy món vật tư này vào nhà kho, đợi đến lúc làm xong thì trời cũng đã đổi tối, lần này đám người Lục Dương cũng không lưu lại, cự tuyệt lời mời của hiệu trưởng, thừa dịp trời còn chút bóng mà chạy về Lục Thành.
Dù sao đường ở chỗ này cũng không phải là dễ đi.
Đến Lục Thành thì đã bảy giờ tối.
Bởi vì trên đường có chút kẹt xe, Lục Dương trực tiếp đi đường vòng, trước đem Tiền Tiểu Hoa đến khu đại học thành đông, sau đó mới mang theo mẹ Tiền Vân hồi phủ.
Trên đường đi, Tiền Vân không biết đang suy nghĩ điều gì, không nói lời nào.
Chờ Tiền Tiểu Hoa xuống xe, nàng mới lên tiếng: "Tiểu Dương, nói chuyện với mẹ một chút, con tính thế nào đây? Qua năm nay con cũng hai hai tuổi rồi, cũng không thể một mực như vậy được..."
"Kết hôn sao? Đợi tốt nghiệp Đại học xong con sẽ kết hôn."
Lục Dương bình tĩnh nói.
Nhìn bộ dạng bình tĩnh của nhi tử, Tiền Vân nổi giận, nàng tức giận nói :"Kết hôn, kết hôn với ai?"
"Cái này con tự có tính toán của mình."
Lục Dương qua loa nói.
"Mẹ cảm thấy Thanh Thanh cũng không tệ..."
"Vậy mẹ hảo hảo sống chung với nàng đi!"
Lục Dương không có phản bác, cũng không nói ra ý kiến của mình.
Tiền Vân không biết làm thế nào, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, bất kể là ai, mình chỉ cần chịu trách nhiệm chăm cháu là được rồi, những chuyện khác, để cho thằng con này đâu đầu đi.
Xoa xoa đầu.
Tiền Vân cảm giác như mình đã được giải thoát.
"Dì nhỏ nói, tết năm nay sẽ quay về quê sao?"
Trên đường đi, Lục Dương thay đổi chủ đề.
"Ừ, nói là sang năm, quay về huyện Thanh Sơn nhìn xem...Dù sao, cũng nhiều năm như vậy rồi mà."
Tiền Vân thở dài.
"Nếu bà ngoại nương biết chuyện này, khẳng định sẽ rất vui vẻ đi."
Lục Dương thuận miệng nói ra.
"Hay là trước đừng nói với bà...Vạn nhất đến lúc đó dì nhỏ không có thời gian, cũng không dễ giải thích."
"Ừ, để đến đó rồi tính."
Trở lại chung cư Hoa Đình, Tiền Vân cũng không nhắc tới mấy chuyện này nữa, mới bước vào phòng liền gửi được mùi cơm chín...
Trong phòng bếp.
Liễu Thanh Thanh đang bận rộn.
Tiểu Tiểu Thanh ngồi trong xe đẩy, ngay tại cửa phòng bếp nhìn xem, mở đôi mắt to sáng ngập nước, tràn đầy tò mò nhìn vào trong...
"Hắt xì...."
Tiểu nha đầu này liền bị sặc, nước mũi chảy ra.
Tiền Vân vội vàng đi qua, đem chiếc xe đẩy kéo đi.
"Tiểu gia hỏa này, chạy qua đây làm gì? Trong này có gì mà nhìn."
Nhìn đồ ăn trong phòng bếp đã được làm xong, trong lòng Tiền Vân đối với Liễu Thanh Thanh lại cảm thấy hài lòng, con dâu tốt như vậy, nếu Lục Dương phụ nàng, bà tuyệt đối sẽ không tha thứ cho đứa con trai này đâu.
Lục Dương ôm lấy Tiểu Tiểu Thanh, ở ngoài cửa đứng nhìn.
"Mẹ, Lục Dương, hai người về rồi, cơm sắp xong rồi đây."
Liễu Thanh Thanh lau tay ở trên chiếc tạp dề.
"Anh cũng không nói tối nay về nhà ăn cơm, em sao biết làm nhiều đồ ăn như vậy?"
Lục Dương nhìn nhìn trên bàn, đã có ăn món ăn, nếu Liễu Thanh Thanh một mình dùng bữa, khẳng định không nấu nhiều như vậy.\
Hắn nhớ kỹ lúc đi không nói, tối nay sẽ về nhà dùng cơm mà.
"Trước khi anh quay về, không phải có gọi điện sao, em nhìn thời gian lúc đó, còn chưa tới giờ cơm, liền biết hai người chưa dùng bữa, hơn nữa lái xe xa như vậy, trở về nấu ăn quá phiền toái rồi, dù sao em cũng chỉ chăm sóc Tiểu Tiểu Thanh, không có việc chỉ, thuận tay vào bếp làm vài món ăn, cũng may, thời gian vừa vặn."
Tắt đi bếp gas, Liễu Thanh Thanh lau lau một chiếc đĩa, đem món thịt xao ràu đổ vào.
Tiền Vân đi qua đem đồ ăn dọn lên.
"Nếu mẹ cùng anh ra ngoài ăn thì sao?"
Lục Dương hỏi.
Liễu Thnah Thanh cũng đem hai món khắc bưng ra: "Mẹ không thích ăn ở bên ngoài, đến nhà rồi, nhất định sẽ trở về nhà nấu ăn, hắc hắc, xem ra em đoán đúng rồi..."
"Ba."
Tiểu Tiểu Thanh cũng hợp thời kêu một tiếng.
"Ừ"
Lục Dương ôm con gái hôn một cái.
"Ba."
"Ừ."
Vừa ăn cơm, một bên cùng Tiểu Tiểu Thanh chơi đùa, cảm giác mỏi mệt trên người hoàn toàn biết mất, ăn cơm xong, Tiền Vân đem Liễu Thanh Thanh đuổi khỏi phòng bếp, vào trong rửa chén....\
Liễu Thanh Thanh đành phải tới phòng khách, giám sát Lục Dương đang pha sữa bột.
Ăn uống no say, Tiểu Tiểu Thanh cũng không quậy nữa, dỗ dàng một chút, liền nằm vào trong nôi đi ngủ.
Lục Dương cũng tẳm rửa một chút, thay đồ nằm lên giường.
Trước khi ngủ, Lục Dương theo thói quen lướt điện thoại, nhìn xem có tin nhắn nào bỏ sót hay không, không nghĩ tới có thật, tin nhắn là do Triệu Oánh Oánh gửi tới, Lục Dương nhìn nội dung.
[Chín giờ sáng ngày mai, Đại học Công Nghiệp Lục Thành, cuộc thi IELTS sẽ được diễn ra ở đó, ta cùng Quan Quan cũng đi].
Triệu Oánh Oánh sao lại gửi tin nhắn này?
Trong lòng Lục Dương cũng đã đoán được.
Suy nghĩ một chút.
Lục Dương soạn lại một tin nhắn gửi lại.
[Đã biết!].
Bạn cần đăng nhập để bình luận