Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 1013: Lương Vân Hải (1)

Một đường đi lên đỉnh núi.
Nơi đây địa thế bằng phẳng, còn có một con đường rộng làm bằng xi măng, một đám thanh niên cưỡi xe đạp chạy như bay, Lục Dương vội kéo Chu Đình Đình đến bên cạnh.
"Bọn họ làm sao mang theo xe đạp lên đây vậy?"
Chu Đình Đình rất kinh ngạc.
Bọn hắn phải leo rất lâu, mới có thể tới chỗ này, không nghĩ tới trên này còn có người đạp xe đạp lên.
"Chắc ở hướng khắc có đường đi lên đi."
Lục Dương cũng không kỳ quái.
Ngọn núi này cũng không cao lắm, đều có con đường thông từ chân lên đỉnh núi, trên đường còn có chỗ dừng xe ngắm cảnh, không muốn đi bộ, cũng có thể đi xe ngắm cảnh.
Lại một đội đạp xe đạp tới đây, lần này Chu Đình Đình tự giác đi qua ven đường.
Lâm Nhị Hổ nhìn chằm chằm vào đám người trẻ tuổi chạy xa, phục hồi tinh thần, hỏi: "Lão bản, vừa rồi tên kia là ai, tôi thấy ngài đưa hắn cho danh thiếp..."
"Là chuyện bên đình Ái Vãn sao?"
Lục Dương cười cười.
"Đúng vậy a, chính là mấy người nhờ chụp ảnh đấy."
Lâm Nhỉ Hổ có chút nghi hoặc, không biết vì sao lần đầu tiên gặp mặt mà lão bản lại đưa cho người ta danh thiếp của mình.
"Hắn a...."
Lục Dương đơn giản giới thiệu một chút.
Chuyện này cũng không có gì cần giấu giếm, Chu Đình Đình vừa rồi ở bên cạnh, đại khái cũng nghe được, Lâm Nhị Hổ vẫn tương đối tín nhiệm, huống chi, đây cũng không phải là việc mà không ai nhận ra.
Lâm Nhị Hổ sau khi nghe xong, giật mình không thôi, kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới, đến bây giờ vẫn có người tốt như vậy."
"Xã hội này, nhiều người xấu, nhưng người tốt cũng không ít....Chỉ là đừng để tâm mình lạnh lùng là được."
Lục Dương cảm thán một câu.
Thời thập niên 90, mọi người đều vẫn luôn rất nhiệt tình, thấy việc nghĩa hăng hái làm, không nhặt của rơi, thấy chuyện bất bình xuất thủ tương trợ, nhưng bây giờ....
Bầu không khí thay đổi quá nhiều.
Làm chuyện tốt cũng có mạo hiểm, không phải mỗi người đều có pháp luật đứng sau lưng bảo vệ, nên bọn họ chỉ có thể thu lại tâm tình, tôn trọng vận mệnh của người khác, biến thành một người lạnh lùng.
"Lão bản, ngài cũng là người tốt."
Lâm Nhị Hổ cười hắc hắc, tiếp tục nói.
"Đi theo lão bản, là lựa chọn chính xác."
"Cậu từ lúc nào học được chiêu vuốt mông ngựa này vậy? Cũng khá dễ nghe đấy, nhưng cũng đừng vì vậy hy vọng tôi tăng lương cho cậu." Lục Dương cất tiếng, cười cười.
Lâm Nhị Hổ ho khan, cười một tiếng: "Chuyện này không tốt lắm đâu, lão bản, hiện tại ta cũng thành gia, có vợ, cũng sắp có con nhỏ, tiền lương cũng nên tăng chút a....Cũng nên để vợ cong vượt qua ngày tháng tốt lành..."
"Đợi cậu sinh con, ta sẽ tặng một phần đại lễ..."
Lục Dương nói ra.
"Vậy thì cảm ơn lão bản rồi...Lão bản đúng là người tốt."
Lâm Nhị Hổ hưng phấn không thôi.
Chu Đình Đình ở một bên nhìn nhìn Lục Dương, nàng vẫn cảm thấy lời này có chút quái dị đấy.
...
Trên đỉnh núi không có cảnh gì đẹp mắt, nghỉ ngơi một hồi, bọn hắn đổi một con đường khác, hướng phía chân núi đi xuống....Vừa đi vừa nghỉ, Lục Dương nhìn ngắm một hồi, đột nhiên hỏi: "Đình Đình, em từng học cấp ba đúng không?"
"Đúng vậy a."
Chu Đình Đình gật đầu, có chút kỳ quái vì sao Lục Dương lại hỏi câu này.
"Vậy anh hỏi em một chút tri thức thời cấp ba nha."
Lục Dương trêu ghẹo nói.
"A, những tri thức kia, đại bộ phận em quên mât rồi." Chu Đình Đình nghe thấy Lục Dương muốn kiểm tra mình, vội vàng nói.
"Không cần sớm dùng lý do như vậy, vấn để anh hỏi hết sức đơn giản."
"n, vậy anh hỏi đi."
"Ừ...Anh hỏi em, khởi nghĩa Hoàng Hoa Cương do ai là người bán phát sung khai hỏa đầu tiên."
Nói xong Lục Dương nhìn Chu Đình Đình.
Chu Đình Đình suy nghĩ một chút, sau đó nói ra: "Cái này em biết, hẳn là Hoàng Hưng đi..."
"Không tệ, không tệ, xem ra em vẫn chưa quên lịch sử đâu đấy." Lục Dương tán dương một câu.
Chu Đình Đình cũng rất vui vẻ, hai tay ôm lấy cánh tay Lục Dương, nói ra: "Đương nhiên, lúc ấy em còn là đại biểu môn lịch sử đấy."
Nhìn Chu Đình Đình dáng vẻ đắc ý, Lục Dương tiếp tục nói: "Đúng không? Thật là lợi hại, vậy anh đây liền hỏi thêm vấn đề nữa, phát súng đầu tiên của Hoàng Hưng, vậy phát súng thứ hai của ai?"
"A."
Chu Đình Đình thoáng cái liền bối rối.
Chuyện này ai biết a.
Giống như mọi người đều biết ngọn núi cao nhất thế giới là Everest, nhưng rất ít người biết, ngọn núi cao thứ hai thứ ba là núi nào.
Đến cả Lâm Nhị Hổ đi ở phía sau lưng cũng nhịn không được trợn tròn mắt, đây là câu hỏi gì vậy, nhiều người bắn như vậy, ai biết người thư hai khai hỏa là ai.
Thuần túy là đang muốn đùa người a.
"Câu hỏi này của anh, căn bản không có đáp án."
Chu Đình Đình hừ một tiếng nói ra.
"Ai nói không có đáp an?"
"Vậy anh nói xem, đáp án của anh là gì?"
Chu Đình Đình hỏi.
"Cũng là Hoàng Hưng a."
Lục Dương nói ra đáp án.
Nhìn nghi hoặc của hai người.
Lục Dương tiếp tục giải thích: "Trên sách lịch sử viết, Hoàng Hưng bắn liền ba phát, khai hỏa màn khởi nghĩa Hoàng Hoa Cương, vì vậy, không chỉ phát thứ hai, mà phát thứ ba cũng do hắn bắn đấy."
"Thật không? Trên sách viết vậy thật à?" Chu Đình Đình có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên là thật, trở về em lên mạng tìm hiểu sẽ biết."
"Được rồi, được rồi, coi như em thua."
Chu Đình Đình nhận thua.
Cái đáp án này chính nàng cũng chưa bao giờ suy nghĩ qua đấy.
Lâm Nhị Hổ cũng bị đáp án của Lục Dương chọc cười, hắn đuổi lên phía trước, hỏi: "Lão bản, sao lại đột nhiên hỏi mấy câu hỏi này vậy."
Lục Dương chỉ chỉ phía trước, nói ra: "Các ngươi nhìn xem đó là cái gì?"
Hai người nhìn sang.
Bên kia hình như là...
"Mộ địa."
Lâm Nhị Hổ mở miệng nói trước.
"Đúng vậy a, hình như là mộ địa, mà trên núi cũng có mộ địa sao?" Chu Đình Đình hỏi.
Lục Dương nhẹ gật đầu, nói ra: "Các ngươi không nhìn lầm đâu, đó chính là mộ địa, hơn nữa còn là mộ địa của Hoàng Hưng, ở trên ngọn núi này, phong thủy tốt, mộ địa của danh nhân không chỉ có mình mộ của Hoàng Hưng đâu."
"Hóa ra là như vậy..."
Tuy rằng không nhìn thấy văn tự bia mộ, nhưng lão bản đã nói như vậy, hẳn đó là sự thật.
Khó trách đột nhiên suy nghĩ đến mấy vấn đề này.
Chu Đình Đình sùng bái nói: "Anh biết thật nhiều."
"Thân làm một biên kịch gia, anh biết rõ mấy chuyện này không phải một điều rất hiển nhiên sao?" Lục Dương mỉm cười, mộ địa cũng không có gì đẹp mắt, hơn nữa bên này cũng không có đường đi, ba người trực tiếp đi tiếp.
Đường xuống núi là một con đường khác.
Bên này đồng dạng cũng có rất nhiều miếu thờ, ở chân núi, còn có một cái ban công rộng lớn, ở đây đỗ bảy tám chiếc xe con màu đen.
Trên núi xuất hiện xe đạp không kỳ quái, nhưng đem xe hơi chạy lên đây, vậy quả thật cần chút đặc quyền, bởi vì dưới tình huống bình thường, núi Nhạc Lộc cấm ô tô chạy lên.
"Đều là MayBach a."
Đi tới, những nhìn chiếc xe này, Lâm Nhị Hổ chậc chậc hai tiếng. Nếu đổi lại trước kia, nhìn thấy nhiều xe sang trọng như vậy, hắn nhất định sẽ rất ngạc nhiên, nhưng hôm nay thở thành tài xế Lục Dương, lái từ Rolls-Royce đến Audi, tầm mắt của hắn cũng cao lên rất nhiều...
"Mấy chiếc xe này rất đắt sao?"
Chu Đình Đình giật lấy cánh tay Lục Dương hỏi.
Nàng đối với ô tô cũng không hiểu rõ, chẳng qua cảm thấy mấy chiếc logo này hết sức hiếm gặp.
"Cũng không đắt lắm, cũng chỉ năm sáu trăm vạn một chiếc đi." Lục Dương bình tĩnh nói, năm sáu trăm vạn đối với hắn mà nói, không đáng keerchust nào, nhưng trong mắt người bình thường, chính là đỉnh cấp xe sang rồi.
Lục Dương rõ ràng cảm giác được, sau khi biết được giá cả, Chu Đình Đình ở trên cánh tay của hắn véo một cái, sau đó nói: "Năm sáu trăm vạn một chiếc, vậy chỗ này chẳng phải tốn gần chục triệu rồi sao?"
Trong lòng Chu Đình Đình nghĩ nghĩ nói ra.
Để mấy chiếc xe hơi này ở đây, không sợ bị người ta trộm mất sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận