Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 937: Không Thể Thua

Nghe nói như thế.
Lý Phỉ Phỉ ở một bên trừng lớn hai mắt.
Bạn trai có nữ nhân khác phải làm gì?
"Đây còn phải hỏi, đương nhiên là phế hắn đi!" Lý Phỉ Phỉ lòng đầy căm phẫn nói, nàng vẫn còn vì người quen mà kêu bất bình: "Đánh không lại, không sao, thừa dịp hắn ngủ say, giơ tay chém xuống, loại cặn bã nam này, tuyệt đối không thể lưu lại!"
"Lý Phỉ Phỉ, ngươi không nói, người ta cũng không nói ngươi câm đâu!"
Trần Thu Nguyệt nổi giận, cái cô nàng này, cố ý tới đây quấy rối phải không.
Nàng muốn cho Lục Dương cùng Quan Nguyệt chia tay, nhưng không muốn đối phương đem Lục Dương phế bỏ a.
"Đại tỷ.”
Lý Phỉ Phỉ ủy khuất không thôi.
“Câm miệng.”
Trần Thu Nguyệt quát.
“Tốt.”
Lý Phỉ Phỉ nhu thuận mà ăn nốt quả táo cắn dở, nàng cảm giác hôm nay đại tỷ nhà mình có chút không thích hợp, vì vậy vẫn không nên đi trêu chọc nàng.
Bên này, Trần Thu Nguyệt nhìn về phía Quan Nguyệt, thấm thía nói: “Tuy rằng ta không biết chuyện của ngươi ra sao, nhưng ta vẫn có lời muốn nói, ngàn vạn lần đừng để ủy khuất bản thân, cóc ba chân tuy khó tìm, nhưng nam nhân ba chân chạy đầy khắp nơi, nếu không hợp, liền chia tay, sau đó tìm một người nghe lời hơn.”
“Đúng không? Nếu không bỏ được thì sao?”
Quan Nguyệt trầm mặc một lúc, còn nói thêm.
‘”Không có gì là không bỏ được, chỉ là chưa gặp được người tốt hơn thôi.” Trần Thu Nguyệt bình tĩnh nói.
“Vậy ngươi có bỏ xuống được không?”
Quan Nguyệt hỏi.
“Dừng, ta không có yếu đuối như vậy.”
Trần Thu Nguyệt lắc đầu.
Lý Phỉ Phỉ ở một bên âm thầm khinh bỉ, đại tỷ nhà mình, tật chém gió sửa mãi không được, gấp gáp đi Lục Thành như vậy, còn không phải vì người trong lòng tên Lục Dương, còn liên lụy nàng cũng phải sớm ra ngoài, nàng còn tính ở trong nhà nghỉ hè thêm mấy tuần đấy.
Đưng nhiên.
Vừa mới bị Trần Thu Nguyệt cảnh cáo, Lý Phỉ Phỉ lần này trung thực không lên tiếng.
Bất quá, nàng vẫn có chút hiếu kỳ.
Đại tỷ lúc trước, không phải đều khuyên người ta suy nghĩ kĩ sao? Sao lần này lại khác biệt như vậy, giống như hy vọng đối phương mau chóng chia tay a, bất quá, chia tay rất đúng, có muội tử xinh đẹp như vậy làm bạn gái, còn ở bên ngoài có người khác, đây chính là cặn bã nam!
Lý Phỉ Phỉ có chút hâm mộ nhìn khuôn mặt tinh xảo của Quan Nguyệt, bản thân nàng cũng rất tự tin với nhan sắc của mình, nhưng khi so với đối phương vẫn còn kém xa.
Vẫn là đại tỷ thoải mái nhất, tìm được một người bạn trai tốt.
Còn cô gái xinh đẹp này, không may mắn được như thế.
Ài.
Người so với người càng thêm tức chết.
“Những lời ngươi nói, ta sẽ suy nghĩ.” Hàn huyên một hồi, Quan Nguyệt nhẹ gật đầu, lời nói dịu dàng nhưng ý tứ cự tuyệt, nàng lại nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trần Thu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài.
Bản thân vừa rồi hình như uổng công rồi.
“Đứng lên!”
Trần Thu Nguyệt vỗ vỗ Lý Phỉ Phỉ.
Lý Phỉ Phỉ còn tưởng rằng Trần Thu Nguyệt muốn đi ra ngoài, vì vậy đứng lên nhường vị trí, Trần Thu Nguyệt sau khi đi ra, còn kéo Lý Phỉ Phỉ qua một bên, hai người đi tới cuối toa tàu.
“Đại tỷ, làm gì vậy?”
Lý Phỉ Phỉ nói ra.
Trần Thu Nguyệt cảnh cáo nói: “Lý Phỉ Phỉ, từ giờ trở đi, mãi cho đến khi tới Lục Thành, không cho phép ngươi nói chuyện.”
“Dựa vào gì a!”
Lý Phỉ Phỉ có chút không phục.
Trần Thu Nguyệt cường thế nói: “Ngươi nhìn ngươi đi, đều là ăn nói linh tinh, không phải đang gieo họa cho con gái nhà ngươi ta sao? Nếu như muốn làm manga lương cao, thì nghe lời cho ta, nếu như không muốn thì thôi.”
“Đại tỷ, được được được, ta nghe lời ngươi, không nói không nói nữa.”
Lý Phỉ Phỉ vội vàng nói.
Lý Phỉ Phỉ ưa thích manga, lần này Trần Thu Nguyệt nói đã tìm cho nàng một studio về manga, không chỉ có đãi ngộ tốt, mà còn là công tác mình ưa thích, nàng đương nhiên không muốn bỏ lỡ.
So với công tác, hay không nói tiếng nào trong vòng hai tiếng, Lý Phỉ Phỉ liền đã có đáp án trong lòng.
“Đi vệ sinh không?”
Trần Thu Nguyệt hỏi.
Lý Phỉ Phỉ không nói chuyện, lắc đầu.
“Vậy ngươi về chỗ đi.”
Trần Thu Nguyệt phất tay.
Lý Phỉ Phỉ vẫn như trước không có lên tiếng, khoa chân múa tay làm một cái thủ thế OK, quay người hướng phía chỗ ngồi đi đến, nhìn Lý Phỉ Phỉ rời đi, Trần Thu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra
Vậy là không cần phải lo lắng cô nàng chết bầm này, nói ra chuyện mình với Lục Dương rồi. Vừa rồi nàng giả ý thân thiện, khuyên bảo Quan Nguyệt rời xa cặn bã nam, nếu đột nhiên Lý Phỉ Phỉ nói đến, bạn trai của mình tên Lục Dương, đây không phải quá xấu hổ rồi sao.
Người muốn mặt, cây muốn lá, Trần Thu Nguyệt cũng có sĩ diện a.
Mở ra cửa phòng vệ sinh.
Trần Thu Nguyệt đi vào, nhìn tấm gương trong phòng, nhìn lại bản thân mình trong gương, thoáng có chút không vừa ý, một lát sau, nàng từ trong túi sách lấy ra đồ trang điểm, bắt đầu trang điểm cho mình.
Tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, không được chủ quan, ít nhất ở phía dung mạo, cũng không thể rơi vào thế hạ phong!
Lần nữa từ phòng vệ sinh đi ra.
Trần Thu Nguyệt đã trang điểm xong, giống như đây mới là mặt mộc của nàng, kỹ thuật trang điểm của nàng không tồi, nhìn một chút cũng không có sự khác biệt, giống như nguyên bản chính là bộ dạng này.
Hai tiếng sau.
Đoàn tàu vững vàng dừng ở ga Lục Thành.
Quan Nguyệt có ít đồ vật, xuống tàu trước.
“Ta về trường học đây, lần sau gặp lại.”
“Ừ ừ, lần sau gặp.”
Trần Thu Nguyệt cũng trả lời một câu.
Nhin thấy Quan Nguyệt rời đi, Lý Phỉ Phỉ nghẹn họng ở một bên đã được giải thoát, nàng nói ra: “Đại tỷ, ngươi hôm nay rất kỳ lạ nha!”
“Kỳ lạ ở đâu?”
Trần Thu Nguyệt bình tĩnh hỏi.
“Thấy kỳ lạ thôi, ngươi chắn rằng mình chỉ gặp mặt qua nữ sinh này một lần chứ? Sao ta có cảm giác, ngươi rất hiểu nàng vậy nhỉ?”
Lý Phỉ Phỉ cảm thấy hôm nay có chút vấn đề, đặc biệt là đại tỷ ở trên tàu còn trang điểm, chỉ là nàng nghĩ bể đầu, cũng không nghĩ ra vấn đề ở đâu.
“Đừng nghĩ những chuyện linh tinh.” Trần Thu Nguyệt đem một cái túi đặt lên vali của Lý Phỉ Phỉ, Lý Phỉ PHỉ lập tức cảm giác, hành lý của mình nạng hơn trước nhiều.
“Ta trước dẫn ngươi tới công ty nhìn xem, ngươi có lẽ sẽ thích, công ty ở ngay trong trường học của ta, về sau khi đi làm, cũng có thể thường xuyên tìm ta chơi.”
Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn phía trước, theo dòng người đi ra ngoài.
“Công ty ở trường học sao.”
Lý Phỉ Phỉ có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy a, trường học chúng ta có vườn khởi nghiệp, công ty đặt ở đó, đi vào ngươi sẽ biết, đại tỷ lúc nào đã từng hố ngươi chưa?”
“Hì hì hì, tạ đại tỷ”
Ra ngoài, hai ngươi chặn lại một chiếc taxi, đi về phía trường học.
...
Cư xá Học Phủ số 1.
Bên trong căn phòng mới trung tù một nửa của Từ Thi.
Một nam nhân đang cúi đầu xin lỗi.
“Từ phu nhân, Lục tiên sinh, bởi vì sơ suất kỹ thuật, dẫn đến công nhân lén đổi tài liệu xây dựng, đối với chuyện này, chúng ta cảm giác hết sức có lỗi.”
“Vì biểu đạt sự áy náy, chúng ta nguyện ý trả lại toàn bộ tiền vật liệu thiết bị.”
“Công nhân đổi trộm?”
Lục Dương nhịn không được bật cười ha hả, nhưng cũng không đi vạch trần, hắn thản nhiên nói: “Nếu như chỉ là trả tiền lui, ta cũng không cần khiến mọi chuyện phiền toái như vậy rồi.”
“Ý của ngài là.”
Nam nhân nhìn Lục Dương, trong ánh mắt toát lên sự kiêng kị.
Ba công ty luật cùng một lúc khởi kiện, công ty trực tiếp bị niêm phong, lão đại sau lưng bọn hắn lập tức không dùng được, những thủ đoạn này, chỉ sợ do nam nhân này làm ra.
“Bỏ một bồi thường ba.”
Lục Dương bình tĩnh nói.
“Chuyện này...”
Nam nhân chần chờ.
“Nếu như ngay cả chuyện này còn làm không được, ta rất hoài nghi, có phải các ngươi thật tâm đến xin lỗi hya không.” Lục Dương khoát tay áo, ý bảo tiễn khánh.
“Không phải, vậy cứ dựa theo phương án của Lục tiên sinh làm đi.”
Hai mươi phút sau.
Song phương làm xong hợp đồng bồi thường, bên kia sẽ bồi thường gấp ba lần giá trị hợp đồng mà Từ Thi kí, bên phía Từ Thi cũng đáp ứng, sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa.
“Tiền vào tài khoản rồi.”
Từ Thi nhìn nhìn điện thoại, nam nhân thấy vậy thở dài, liền vội vàng cáo từ rời đi.
“Số tiền này có thể lắp thiết bị xa hoa rồi a.” Lục Dương cười cười, còn nói thêm: “Để ta giúp ngươi tìm công ty lắp đặt.”
“Ừ ừ.”
Từ Thi nhẹ gật đầu.
Nàng có chút sợ, lần này nếu không phải có Lục Dương hỗ trợ, nàng khẳng định bị hố thảm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận