Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 447: Lục Vĩ Lái Xe (1)

Lái xe về đến nhà, đã hơn mười hai giờ trưa.
Tiền Vân cùng Lục Vĩ đều đứng trước cửa chờ, nhìn thấy chiếc xe dừng lại, liền vội vàng chạy ra cổng nghênh đón, xe dừng hẳn lại, Lục Dương mở cửa xe bước xuống.
Thấy người tới quả thật là con trai mình, Tiền Vân hỏi: "Tiểu Dương, không phải con nói mười một giờ là tới sao? Sao lại về muộn như vậy."
Nói xong còn nhìn chiếc xe của Lục Dương.
Nếu như không phải nhãn hiệu xe khác nhau, nàng còn cảm giác Lục Dương lái chiếc xe cũ trở về, đối với nữ nhân lớn tuổi, tiêu chí nhận biết xe chỉ là màu sắc với lớn nhỏ, những thứ khác đều không quá hiểu biết.
Lục Dương xuống xe xong, khó chịu nói ra: "Ba mẹ đừng hỏi nữa, tại cao tốc huyện chúng ta bị xe tải chen kín hết cả rồi, không biết vì sao mà xe tải toàn chạy vào con đường đó, làm con bị tắt đường hơn một tiếng."
Lục Vĩ cũng không biết chuyện này, lúc này Lục Vĩ còn tính gọi cho Lục Dương một chút, nhưng bị Tiền Vân lấy ly do đang lái xe không được nghe điện thoại cản lại.
Lục Vĩ suy nghĩ một chút, nói ra: "Có thể là mấy ngày nay cao tốc bên kia không cho xe tải đi qua, ba cũng từng nghe lão Lý nói qua vấn đề này."
"Có lẽ là vậy."
"Cha, chìa khóa này cho người nè."
Lục Dương đem chìa khóa ném lên không trung.
Lục Vĩ vội vàng bắt lấy, trong lòng có chút sợ hãi, nói: "Cái tên tiểu tử này, chìa khóa xe sao lại ném loạn như vậy, nhỡ rớt bể thì sao?"
"Không dễ hỏng vậy đâu ba, ba có muốn lên lái thử một lần không, con lái thử hai trăm km rồi, cảm giác quả thất rất sướng..." Lục Dương cười cười, hắn cũng không phải là đang chém gió, xe Passat được nhiều lãnh đạo ưa thích như vậy cũng có lý do của nó, thời điểm Lục Dương lái thử còn thoải mái hơn khi lái chiếc G500 của Lão Cửu.
"Thử cái gì, đã mấy giờ rồi, tranh thủ vào ăn cơm đi, thịt trong nồi hầm đến sắp nát rồi đây này, với lại con chưa về, mẹ cũng chưa xào rau..."
Tiền Vân nói ra.
Lục Vĩ ngược lại rất muốn thử một lần, dù sao ông cũng vừa nhận được bằng, đối với lái xe tỏ ra rất hưng thú, nhưng mà nhìn thấy vợ cùng con mình vào nhà rồi, ông nhịn xuống, đi theo vào nhà.
"Lão Lục, xe của con ngươi mua đây à?"
Lão Lý sát vạch cũng chạy ra xem, ông nhìn thấy Lục Vĩ đang đi vào, cũng vội hỏi.
"Đúng vậy a."
Lục Vĩ dừng lại, giơ lên chiếc chìa khóa trên tay, nói: "Lão Lý, thấy thế nào, được không?"
"Không tệ, không tệ, so với chiếc xe của con trai ta còn lớn hơn một chút, ngươi thật sự có phúc khí, sinh ra một đứa con trai thật tốt, bằng không mấy người sống ở chỗ này như chúng ta, chỉ sợ cả đời cũng không có xe tốt như vậy."
Lão Lý đi tới cạnh xe dạo một vòng.
Chiếc xe Passat mới tinh này, vẫn tương đối hấp dẫn mọi người, tuy rằng lão Lý không biết lái xe, nhưng trong lòng vẫn hâm mộ không thôi.
Giờ này, rất nhiều nhà đã ăn cơm trưa xong.
Bọn họ đều hẹn nhau đi tới một chỗ chơi mạt chược, đây cũng là điểm đặc sắc của huyện nhỏ, thời điểm đi ngang qua nhà Lục Vĩ, nhìn thấy
giấy phép xe Giang Thành đặt trên gương trước, ai nấy đều tò mò hỏi hai câu.
"Lão Lục, xe mới mua của con trai ngươi à."
"Đâu có, con ta vẫn lái chiếc Audi như cũ, hắn không đổi xe, đây là xe hắn mua cho ta, mới mua ngày hôm qua."
"Xe này thật đẹp, trang trọng a."
"Tiểu Dương đây là phát tài rồi."
"Nhà của ngươi có hai chiếc xe nha."
Từng câu tán thưởng vang vọng bên tai.
Trong nội tâm Lục Vĩ ưu thích không thôi, ông khách khí với từng người, lại mời mọi người điếu thuốc, hơn nữa còn uyển chuyển cự tuyệt buổi hoạt động mạt chược chiều nay, dưới sự nghị luận của hàng xóm, Lục Vĩ mở cửa vào nhà, bước chân nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.
Nở mặt nở mũi a.
Hàng xóm phụ cần đều biết nhà bọn họ có hai chiếc xe.
Cũng biết nhi tử nhà mình có tiền đồ.
"Lục Vĩ, nhìn bộ dạng của ông bây giờ, có phải là bị hồ ly nhà ai dụ rồi phải không hã?"
Tiền Vân bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, nhìn sắc mặt tự tung tự đắc của Lục Vĩ thì có chút tức giận.
Lục Vĩ vội đem chiếc khóa cất vào trong túi, vội vàng đứng dậy, đem bát canh trên tay Tiền Vân cẩn thận nhận lấy, ông đặt lên trên bàn, nói ra: "Không có, không có, là bọn lão Ly khen ngợi a, em không thấy bộ dạng hâm mộ của lão đâu, bọn họ khen...."
"Đây còn không phải do con của ta có tiền đồ sao."
Tiền Vân nghe xong cũng cảm thấy cao hứng.
"Con của em cũng là con của anh mà."
Lục Vĩ vui tươi hớn hở xuống bếp bưng đồ ăn.
Tiền Vân lại bưng lên một tô canh sườn hầm, Lục Dương cũng chạy vài chuyến, cầm chén đũa cùng nồi cơm điện dọn lên.
"Mẹ, vẫn là đồ ăn mẹ nấu ngon nhất."
Từ lúc lái xe đến giờ, Lục Dương chưa có gì vào trong bụng nên đã có chút đói bụng, nay ăn đồ ăn mẹ nấu, tâm tình của hắn cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Tiền Vân nghe vậy tỏ ra cao hứng, nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút đi, nhìn con xem, ở bên ngoài khổ cực thế nào, hay là căn tin trường học đồ ăn không ngon, mà lại gầy thế này?"
"Gầy sao?"
Lục Dương lắc đầu.
Thời điểm trước lúc về nhà, hắn còn cố ý cân một cái, hiện tại cân nặng gần hơn một trăm ba mươi pound, so với thời điểm nhập học thì nặng thêm năm kg, song bởi vì thường xuyên chạy bộ rèn luyện, nhìn qua không thấp mập ra thôi.
Lục Vĩ nhìn nhi tử của mình, nói ra: "Anh thấy có gầy chút nào đâu."
"Hừ, ông không nói thì không ai nói ông câm đâu, lo ăn nốt miếng thịt trong bát của ông đi." Tiền Vân trừng mắt nhìn Lục Vĩ, lại gấp cho Lục Dương một miếng xương sườn, nói ra: "Ở nhà ăn nhiều một chút, mẹ bình thường phải đi làm vội vàng, cũng không có thời gian làm những thứ này."
"Như vậy là nhiều rồi ạ."
Lục Dương vội cầm chén lên ăn, hắn sợ cứ để thế này thì tí nữa trong bát toàn thịt, tuy rằng xương sườn ăn rất ngon, nhưng cũng không thể ăn nhiều như vậy được, Lục Dương cũng không muốn, trước khi đến ba mươi mình biến thành một nam nhân mập mạp.
Thẩn thể bây giờ, vẫn nên phải quản lý chặt chẽ.
Ăn cơm xong.
Tiền Vân đi rửa chén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận