Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 1005: Lòng Tham (2)

Chu Đình Đình cũng nói tiếp: "Tam nương, chuyện này về sau rồi tính....Ngươi làm chuyện của mình đi, chị dâu bên kia gọi ta về rồi, ta đi trước đây."
Cách đó không xa, vợ đại ca Chu Đình Đình đang ở cửa vẫy tay.
Chu Đình Đình cũng vây tay chào lại, kéo Lục Dương cùng nhau rời đi.
Ra cửa.
Chu Đình Đình thở dài một hơi.
Sắc mặt không tốt lắm.
Đại tẩu đi tới đón, nhìn thoáng qua sân nhỏ, lại nhìn bộ dạng của Chu Đình Đình, nhỏ giọng nói: "Đình Đình, tam nương không phải muốn mua lại nhà của ngươi đi?"
"Chị dâu, ngươi cũng biết?"
Chu Đình Đình có chút kinh ngạc.
Chị dâu cười xùy một tiếng: "Lòng dạ hẹp hòi của bọn họ, người nào mà chẳng nhìn ra, ta nói với ngươi, bên kia đã nhắm đến nhà của ngươi rồi, bọn họ có chút chờ không được, đem sân nhỏ của ngươi chiếm đi, giống như sợ người khác tới tranh đoạt vậy, còn những thứ như tủ, chén, vạc nước, đều bị hai người bọn họ dọn đi....Không chỉ mấy thứ này, thời điểm nhà bọn họ nhóm lửa, đều đến nhà của ngươi nhặt củi cả đấy..."
Lời này mặc dù có ý tứ phủi sạch quan hệ, nhưng hẳn cũng là lời nói thật lòng, nhìn ra, ở trong thôn này, huynh đệ của cái nhà này quan hệ cũng không được tốt lắm.
"Những cái kia để đó cũng hỏng thôi."
Chu Đình Đình lắc đầu.
"Ngươi a, chính là quá trung thực rồi, mới bị người ta chiếm tiện nghi, ngươi vừa rồi sẽ không đáp ứng nàng đi."
"Chưa chưa, mảnh đất kia là do cha ta để lại, ta không có ý định bán đi."
"Vậy thì đúng rồi, lưu lại, không bán cho nàng..."
...
Vừa đi, một bên đi đến nhà đại bá Chu Đình Đình, một bên cũng mời Lâm Nhị Hổ theo tới, người nhà này, có vài phần thuần phác của dân quê, so với nhà lão Tam trung thực hơn không ít.
Tiến vào sân nhỏ, mùi cơm chín truyền khắp nơi.
Nhà của lão đại gồm hai tầng, phòng bếp thì để trong sân.
Trên bàn, bát đũa đã dọn xong.
Đại bá Chu Đình Đình cũng nhiệt tình mời mấy người vào trong.
Dựa theo lễ tiết địa phương đi rửa tay, mấy người ngồi vào bàn.
Trong lúc ăn cơm.
Đại bá Chu Đình Đình với tư cách chủ nhà rót rượu mời cơm, lấy bổn phận đại ca Chu gia để tiếp khách, tài ăn nói của đại bá khá tốt, Lục Dương cũng bị cứng rắn mời hai chén rượu đế, Lâm Nhị Hổ có cái cớ lái xe, nên toàn bộ hành trình đều uống nước trà.
"Lục Dương, tửu lượng của cháu không tệ a, nhìn cháu có thể uống thêm vài chén đó."
Đại bá Chu Đình Đình đã có chút ngà say.
"Tửu lượng của cháu cũng chỉ bình thường, cũng là do hôm nay cao hứng ,cho nên uống nhiều hơn một chút, đến điểm là dừng ,nhiều hơn nữa sẽ say." Lục Dương khiêm tốn nói ra.
"Say cũng không sao, tròng nhà có chỗ ngủ."
"Không cần làm phiền vậy đâu, buổi sáng thời điểm chạy tới đây, chúng cháu đã đạt khách sạn ở trong trấn, không ở cũng lãng phí rồi."
Uống vào chút rượu, mọi người trò chuyện cởi mở hơn.
Đại tẩu Chu Đình Đình nói chuyện tam tẩu bên kia đoài mua phòng ốc.
Đại bá sau khi nghe xong, nhíu mày nói ra: "Lão Tam cũng quá tham đi, Chu Khánh muốn mua phòng ở, tìm người trong thôn mua lại không được sao, không nên đánh chủ ý lên nhà Chu Đình Đình làm gì cả, bán được mấy đồng, Đình Đình là nữ tử, nếu không có mảnh đất kia, về sau làm sao quay lại Chu gia thôn nữa?"
"Còn không phải vừa ý nhà Đình Đình vị trí tốt, lại bằng phẳng, hơn nữa còn cạnh nhà tam thúc....Lúc trước, Nhị thúc cũng phải tranh thủ mới lấy được mấy mẫu đất này, cũng không phải chuyện dễ dàng."
Đại tẩu cũng nói.
"Đình Đình, ngươi cứ để đó, ai mua cũng đừng bán, đại bá của ngươi còn ở đây, để xem ai còn dám hó hé..."
"Cảm ơn đại bá."
Chu Đình Đình cảm tạ nói.
"Khách khí với đại bá làm gì, lúc trước thời điểm mẹ cháu sinh cháu, đại bá còn đẩy xe đưa nàng đến bệnh viện, vì vậy ta xem cháu giống như con gái vậy, đúng rồi, đem mấy cái kia cầm tới đây."
Đại bá Chu Đình Đình nhìn vợ mình nháy mắt
Đại nương nhìn có chút không quá tình nguyện, nhưng trong nhà đoán chừng cũng không cách nào quản gia, lằng nhằng một hồi, mới đứng dậy đi vào một gian phòng, một lát sau, trên tay cầm ra một khối vải đỏ.
Trong vải đỏ có đề đồ vật.
Mở ra nhìn qua, là mấy đồng xu cổ.
Đại bá đem mấy đồng xu cổ đưa cho Chu Đình Đình, nói ra: "Lúc ấy thời điểm xây nhà, ba của cháu đem mấy đồng xu này chôn xuống, giá cả rất cao, nhưng thời điểm nhà của cháu sụp, tam thúc cùng tam nương của cháu vụng trộm đem mấy đồng xu này đào lên, bị ta phát hiện ra được, tổng cộng có sáu đồng, trong tay của ta là ba khối, hiện tại đưa cho cháu, còn mấy đồng còn lại, cháu qua nhà bên kia mà lấy."
Chu Đình Đình nhận lấy khăn tay, nhìn nhìn dòng chữ Nhất Nguyên Đại Dương.
"Vừa rồi tam nương nói với ngươi chuyện này chưa?"
Chị dâu ở một bên cố ý hỏi.
"Chưa nói."
Chu Đình Đình lắc đầu, sau đó gói tấm vải lại, đưa lại cho đại bá, nói ra: "Đại bá, thứ này cháu không cần nữa, đại bá giữ đi."
"Ta cần đồ của cháu làm gì?"
Đại bá đẩy trở về, trừng mắt nhìn bà bạn già thò tay ra.
Thấy hai ngươi như vậy, Lục Dương cười cười, nói ra: "Đình Đình, cứ giữ lại đi, về sau đoán chừng em sẽ không thường xuyên trở về, giữ lại làm kỷ niệm."
"Đúng vậy a, giữ lại đi, mấy thứ này là do gia gia truyền xuống, nhà ta cũng có."
Đại tẩu cầm lấy khăn tay, nhét vào balo trước mặt Chu Đình Đình, vẫn không quên nhắc nhở một câu, nói ra:" Bên phía tam nương còn cấm lấy ba đồng, ngươi đừng quên qua lấy."
Không so với nhau, liền không có thương hại.
Đối với Chu Đình Đình, hai người trưởng bối của nàng hoàn toàn khác nhau, một nhà thật tâm chiếu cố cho ván bỗi, một nhà khác chỉ sợ không chiếm được tiện nghi gì từ nàng.
Chu Đình Đình nhận lấy đồng xu.
Lục Dương hợp thời hỏi:" Đại bá, chuyện dời mộ thế nào rồi?"
Đây là lý do mà bọn hắn trở về đây, tự nhiên không thể nào quên được.
"Dời mộ a." Đại bá ợ một hơi rượu, nói ra: "Quốc gia muốn sửa đường, cũng không có biện pháp, chính là phụ cấp hơi ít một chút, một phần mộ chỉ có hai nghìn."
"Hai nghìn, còn chưa đủ phí dời mộ đi."
Lục Dương cảm thấy số tiền này hơi ít.
"Những người khác chỉ sợ không đủ thật, nhưng chúng ta thì hoàn hảo, dù sao muốn thuê máy móc, lại thuê thêm người làm, hai nghìn tệ cũng chỉ vừa đủ, cái này còn chưa tính đến tìm đất để dời, nếu không có còn phải bỏ tiền ra mua đát, chúng ta thì khác, trong thôn có vài mảnh đất, dùng để dời mộ...Đợi chút nữa ta mang các cháu đi xem, nhìn xem một chút, chọn nơi nào tốt liền dời qua."
"Được, đại bá, bác cần gì thì nói, không cần khách khí, tiêu thêm tiền cũng không sao, không cần lo lắng."
Lục Dương nói ra.
"Đủ rồi, đủ rồi, hai nghìn khẳng định đủ rồi, Đình Đình đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, ta liền dẫn cháu đi ký tên, đem tiền nhận lấy, sau đó đí xem địa điểm, nếu được, ngày mai chúng ta liền bắt tay vào làm."
"Được, vậy đại bá uống ít đi một chút."
"Không sao, không sao..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận