Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 402: Từ Mẫu Đến (1)

Ngày hai mươi ba tháng sáu.
Đại học HKKT Hà Đông bước vào tuần cuối trước khi nghỉ hè, dưới áp lực thi cử, hầu như mọi sinh viên trong trường đều khẩn trương lên, sinh viên kém thì sợ rớt tín chỉ, sinh viên giỏi thì cũng có áp lực riêng vì vấn đề học bổng.
Một năm học trôi qua, thời điểm tháng sau là quan trong nhất, không chỉ có học bổng của trường, còn có học bổng của quốc gia, đặc biệt là sinh viên viện công nghệ, bọn họ còn có học bổng Thanh Vân.
Đây là một khoản tiền lớn, đối với những sinh viên nghèo mà nói, nếu như có thể bắt được học bổng tới tay, như vậy năm sau không phải vì tiền học phí mà đau đầu nữa...
Phòng 504.
Mấy người bạn cùng phòng Lục Dương đều đang đọc sách.
Lý Minh Bác ra ban công luyện lại tiếng Anh, Lưu Lỗi thì nằm ở trên giường xem bài tập, đến cả Đinh Siêu ham chơi, cũng nằm trên giường xem lại mấy vấn đề trọng điểm lão sư đưa ra. Bên trong mấy người bạn cùng phòng của Lục Dương, kỳ thật ngươi không cần lo lắng nhất là Lý Minh Bác, tuy hắn bày quần bán hàng, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của hắn, thành tích của hắn tại khoa máy tính vẫn luôn nằm trong top đầu, hơn nữa vì học bổng lần này, hắn còn ôn bài sớm hơn một tháng, vì cuộc thi này, hắn đã chuẩn bị hết sức đầy đủ.
Nếu nói thêm một người không lo lắng về kỳ thi này, đương nhiên phải nhắc đến Lục Dương rồi.
"Lục ca, ngươi không ôn bài sao?"
Đinh Siêu lật sách qua lại một hồi, hắn có chút hâm mộ nhìn Lục Dương đang vọc máy tính.
Lục Dương cười nói: "Muộn rồi, bây giờ ta đọc sách cũng vô dụng, không phải có Minh Bác sao? Hắn ngồi ở trước ta."
"Ài, hâm mô quá."
Đinh Sinh thở dài.
Lý Minh Bác không thể nghi ngờ gì là cái đùi to nhất phòng 504, đáng tiếc giữa hắn và Lục Dương, Lý Minh Bác còn cách mấy bàn, lấy thị lực cận tám độ của hắn, nhất định là không nhìn được đáp án rồi. Đinh Siêu xách ghế tới gần, nói ra: "Lục ca, ngươi cùng phụ đạo viên quan hệ rất tốt, có thể nói giùm ta, để ta không phải rớt tín chỉ không."
"Phụ đạo viên có bản lãnh này sao?"
Lục Dương nghiêng người liếc hắn.
"Ài..."
Đinh Siêu thở dài.
Lục Dương cùng phụ đạo viên tuy có quan hệ không phải là giả, nhưng phụ đạo viên là phụ đạo viên, không quản được cái lão sư khác.
Cúng không có cách nào sửa thành tích bọn họ.
"Siêu ca, bình thường không nỗ lực, bây giờ sốt ruột cũng vô dụng a."
Lục Dương cười nói.
"Ngươi không sợ rớt tin chỉ à? Cho dù có Minh Bác, cũng chưa chắc có thể qua được, ngươi chắc chắn không có điểm trên lớp rồi, vạn nhất giáo viên coi thi nghiêm khắc là ngươi liền khó."
Đinh Siêu tò mò hỏi.
Bản thân hắn tốt xấu gì cũng thường xuyên đi học, chỉ có Lục Dương là đại thần khoa máy tính bọn hắn, có chút lão sư, dạy xong một học kỳ, cũng không biết mặt Lục Dương.
Nhưng Lục Dương lại không chút nào lo lắng rớt tín chỉ, điều này làm cho Đinh Siêu khó hiểu không thôi, coi như có Lý Minh Bác trợ giúp, cũng không nhất định qua được.
Lục Dương đóng websites lại, cười nói: "Rớt thì rớt thôi, ta chẳng sao cả."
Đinh Siêu bó tay.
Lục Dương đã nói vậy rồi, Đinh Siêu cũng không biết nói sao nữa.
"Lục ca, ngươi không sợ đến lúc tốt nghiệp, không có giấy chứng nhận tốt nghiệp cùng chứng chỉ bằng cấp sao?"
"Cái này ta không cần lo."
Lục Dương lắc đầu: "Có tiền có thể mua tiên mua quỷ, cũng lắm thì thời điểm ta nghiệp, ta quyên góp cho nhà trường mấy triệu, dùng để làm phúc lợi giáo viên, đến lúc đó trường học không mở một mặt lưới cho ta à."
"Ngươi trâu!."
Đinh Siêu không còn gì để nói.
Thế giới này chính là như vậy đậy, tiền có thể thông thiên, không nói đến cài bằng tốt nghiệp nho nhỏ của đại học HKKT Hà Đông, mà coi như là Thanh Hoa- Đài Bắc, nhưng ngôi trường danh giáo này, chỉ cần có đủ tiền, cũng có thể nhận được bằng.
Đinh Siêu còn vốn muốn hướng Lục Dương học hỏi vài điều, nhưng hiện tại phát hiện hắn không đủ điều kiện, Lục Dương là ngươi chơi hệ nạp thẻ, hắn chỉ là nông dân cày chay, nên chỉ có thể trở về thành thật học bài.
....
Ngày 24 tháng 6.
Kì thi của khoa máy tính cũng bắt đầu.
Sáng nay thi thực hành C+, mấy người một đội, Lục Dương cùng mấy người Lưu Lỗi từ phòng thi trở về, về phần hắn có thể qua môn hay không, còn xem giáo viên chấm thi có cho không đã.
Buổi chiều thi tiếng Anh.
Trong phòng thi.
Lục Dương ngồi phía sau Lý Minh Bác.
Sau khi phát bài thi ra, Lục Dương nhìn đề bài, tiếng Anh cùng Ngư Văn là hai môn giống nhau, từ sau khi lên đại học, chỉ cần không phải kiếm điểm tốt đa, thì đi học hay không cũng chẳng có gì khác nhau.
Lục Dương kiếp trước tốt xấu cũng cũng qua cấp 4(B2 việt nam), tuy rằng ngữ pháp toàn bộ đã quên mất, nhưng bởi vì thời điểm làm biên kịch, hắn thường xuyên phải xem phim nước ngoài để tăng thêm hiểu biết, nên đã có thể xem phim mà không cần tới phụ đề.
Đa số từ đơn tiếng anh Lục Dương cũng nhận biết, mơ mơ hồ hồ cũng biết nó có nghĩa gì.
Lục Dương trước đem phần viết hoàn thành.
Sau đó đem mấy câu hỏi trắc nghiệm đọc đọc, dù sao cũng không có chuyện gì làm, Lý Minh Bác còn đang làm bài, chưa xong đáp án, nên hắn cũng muốn thử xem trình độ tiếng Anh mình tới đâu, lấy bút chì khoan thử mấy đáp án, đến phần điền ngữ pháp ô trống, Lục Dương liền bó tay.
Hắn tính nhìn lên Lý Minh Bác hỏi thăm.
Nhưng ngẩng đầu dậy, Lục Dưng liền nhìn thấy giáo viên tiếng Anh đang nhìn hắn.
Ý gì?
Sao lại nhìn chằm chằm vào ta!
Lục Dương cũng không làm bài nữa, đồng dạng cũng nhìn thẳng vào Hoàng Tiểu Ngọc, hai người trừng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cuối cũng vần là Hoàng Tiểu Ngọc nhịn không được, đánh mắt đi chỗ khác.
Lục Dương lặng lẽ dùng chân đụng đụng ghế Lý Minh Bác.
Lý Minh Bác liền hiểu ý, đem đáp án để qua tay phải, vị trí có thể dễ cho Lục Dương nhìn thấy.
Hắn trước mắt đã hoàn thành mấy câu hỏi trắc nghiệm, chỉ còn phần đọc hiểu cùng phần viết, bởi vì đã nói sẽ giúp đỡ Lục Dương, nên sau khi làm xong, hắn cũng đem đáp án khoanh tròn.
Lý Minh Bác tuy rằng lo lắng cho thành tích tiếng Anh của mình, nhưng cũng chỉ so với mấy học bá khác mà thôi, một năm nay thời gian rảnh của hắn đều dùng để học tiếng Anh, cho nên thành tích của hắn hơn Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác nhiều.
Lục Dương bật sharingan coppy.
CCADC.
BBCAD.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận