Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 142: Nghỉ

Lưu Lỗi đang tập tạ, nghe nhưng lời như vầy liền choáng lạnh, cánh tay run rẩy thiếu chút nữa làm quả tạ rơi xuống.
Quá buồn nôn rồi!
Đinh Siêu đang chơi game, cũng biểu lộ hâm mộ, tuy rằng hắn nghe không rõ thanh âm trong điện thoại, nhưng nghe Lục Dương nói chuyện, hắn cũng đoán được đại khái bọn hắn nói gì rồi.
Lục Dương ý bảo bọn hắn không cần nói nữa, đi đến cửa sổ
"Có phải có chuyện gì hay không? Bình thường chúng ta toàn nấu cháo điện thoại buổi tối mà?"
"Ừ, có chút việc, anh đi thi chưa?"
"Hôm nay thi một môn, ba ngày nữa là có thể thi xong toàn bộ." Lục Dương tính thời gian đại khái, lại hỏi: "Em thì sao, thi xong chưa?"
"Ừ, bên em thì cũng gần xong rồi, mà bên anh thi xong trường học còn cho ở lại không?" Quan Nguyệt có chút lo lắng chuyện này, Lục Dương cũng từng nói, thi xong sẽ đợi nàng cùng về nhà, nhưng mà trường của nàng lại nghỉ muộn hơi hai ba ngày, sợ lúc đó Lục Dương lại không có chỗ ở.
"Trường anh cho ở thêm vài ngày." Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.
Mặc kệ nhà trường có cho ở hay không, Lục Dương cũng không quan tâm, bên chưng cư Hòa Đình còn phòng kia kìa, hắn còn thiếu chỗ ở hay sao? Đương nhiên, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho Quan Nguyệt biết được rồi.
"Ta hôm nay ở trường học gặp được La Phương, lúc chúng ta về nhà, có thể mang nàng ấy về cùng được không?"
Quan Nguyệt nói ra lý do gọi Lục Dương giờ này.
Suy nghĩ một chút.
Lục Dương mới nhớ lại người này là ai.
Cùng là bạn học cấp ba Lục Dương, lớn lên rất điềm đạm, nho nhã, thành tích học tập cũng không tệ, không nghĩ tới Quan Nguyệt lại gặp được nàng, cả kiếp trước Lục Dương cũng không kết giao với La Phương.
Hắn nói ra: "Được, anh thì không sao, em quyết định là được rồi."
"Vậy được, để em gọi điện nói nàng biết, nàng học đại học ngay cạch trường học của em."
"Ừ."
Lại tán gẫu một hồi, hai người mới cúp điện thoại.
"Lục ca, là muội tử nào vậy."
Đinh Siêu hâm mộ nói.
"Là bạn học cũ cấp ba."
"Lục Dương đưa điện thoại đặt lên mặt bàn, bị Quan Nguyệt quấy rầy, hắn cũng mất luôn hứng thú đọc sách lúc nãy."
"Không phải là hai muội tử xinh đẹp lần trước chứ."
Lần trước thời điểm Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh đến trường học, Đinh Siêu đã nhìn thấy được.
"Siêu ca, nhà của ngươi ở Lục Thành, chắc cấp ba cũng học ở đây, vì vậy chắc chắn ngươi sẽ có nhiều bạn học nữ, vì sao người ta không đến tìm ngươi chơi?"
Lục Dương cười nói.
"Có tìm ta, nhưng ta đều từ chối."
Học kỳ một đi qua, Đinh Siêu vẫn chưa hoàn thành tâm niệm tìm bạn gái của mình, nhưng da mặt của hắn thì dày lên không ít, bây giờ nói dối cũng không đỏ mặt.
Lục Dương cười ha ha, cũng không cà khịa hắn tiếp làm gì.
Ngày hôm sau.
Hôm nay Lục Dương thi hai môn, toán cao cấp cùng Tiếng Anh.
Vẫn như cũ cùng hôm qua giống nhau, Lục Dương trên cơ bản đều đợi Lý Minh Bác gửi đáp án xuống chép, về phần Tiếng Anh, bản thân Lục Dương cũng không kém, với lại Tiếng Anh Đại học cũng không khó hơn Tiếng Anh cấp ba bao nhiêu, có đi học hay không cũng không phải vấn đề, Lục Dương liều mình làm, cũng không thấy được bài thi cũng không quá khó, đạt trên năm không phải vấn đề, dù gì kiếp trước, hắn cũng đã đi làm rồi, không đến mức tiếng Anh năm nhất còn không qua nổi.
Mấy môn thi khác cũng không sai biệt lắm.
Có Lý Minh Bác hỗ trợ.
Lục Dương nhẹ nhõm vượt qua.
Ngày 22 tháng một.
Hôm nay là ngày môn thi cuối cùng kết thúc.
Thi xong, phụ đạo viên Kiều Khải Minh đem sinh viên khoa máy tính gọi vào phòng A1, nói về kỳ nghỉ đông sắp tới, bảo bọn họ nên chú ý ăn toàn, tránh xa các chất gây nổ ngày tết.
"Lục Dương, em thi được không?"
Ra khỏi phòng, Kiều Khải Minh đang ở bên ngoài hút thuốc lá, thấy được Lục Dương, hắn vẫy vẫy tay.
"Coi như cũng được, cũng không đến mức học lại đâu thầy." Lục Dương cười nói.
Nhìn thấy có nữ sinh đi ngang qua, Kiều Khải Minh đem điếu thuốc dập tắt, nói ra: "Nghỉ đông em tính thế nào, công ty bên kia sắp xếp xong xuôi chưa? Nếu mà em cần, thầy có thể giúp em xin ở thêm trường một đoạn thơi gian nữa cùng được."
"Cảm ơn thầy, công ty của em đã có Lữ Tiểu Vũ quản lý giùm rồi, vấn đề cũng không lớn, nghỉ đông nàng cũng ở lại Lục Thành, còn em thì mới mua căn phòng ở chung cư Hoa Đình, ra vào trường học cũng tiện, nên không cần làm phiền nhà trường đâu ạ."
Trong lúc lơ đãng lại khoe của một cái.
Kiều Khải Minh có chút bất lực.
'Năm nay mình làm phụ đao viên được bảy tắm năm rồi, sinh viên như vậy, còn là lần đâu tiên nhìn thấy."
Mới lên năm nhất đã mua nhà mua xe, cũng mở công ty kinh doanh.
Đây là thành tựu mà bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp mười năm cũng không đạt được.
Kiều Khải Minh có cảm giác, cuộc sống bản thân mình cũng quá thất bại rồi.
May mắn trong bảy tám năm làm phụ đạo viên, người như Lục Dương chỉ có một, bằng không hắn đã buồn bực đến chết, làm thầy giáo mà lăn lộn còn không bằng sinh viên, có chút thảm quá rồi.
Nói dóc vài câu với Kiều Khải Minh, Lục Dương trở lại ký túc xá.
Đinh Siêu đã thu nhập xong đồ đạc, chuẩn bị về nhà, nhà hắn ngay tại Lục Thành, ngồi xe buýt là được rồi, Lưu Lỗi thì đang ở trên máy tính đặt vé xe, Lục Dương bởi vì có xe, cũng không cần lo lắng vấn đề di chuyển.
"Lục ca, sang năm chúng ta gặp lại."
Đinh Siêu kéo hành lý đi ra ngoài.
"Sang năm gặp lại, Siêu ca, ngươi không mang máy tính về à."
Lục Dương nhìn chiếc máy tính Đinh Siêu vẫn còn ở trong phòng.
"Không cần, lớn quá ta mang cũng bất tiện, về nhà muốn chơi ra tiệm nét là được rồi."
Nói vài câu, Đinh Siêu rời đi.
"Lục ca, ngươi lúc nào đi?"
Lưu Lỗi cũng đã đặt xong vé xe, ngẩng đầu nhìn Lục Dương đang khoe cơ bắp.
"Ta hai ngày nữa mới đi."
"Vậy thì chúng ta sang năm gặp lại."
"Sang năm gặp lại."
....
Chào tạm biệt mấy người bạn cùng phòng của mình, trong phòng ký túc xá chỉ còn lại mỗi mình Lục Dương, Lý Minh Bác cũng đã đem đồ vật chuyển đến nhà kho Tây Môn rồi, ý định ở bên đây gian khổ chiến đấu lâu dài.
Ký túc xá trống rỗng không một bóng người.
Có chút lạnh lẽo.
Nhìn số điện thoại trong di động, Lục Dương suy nghĩ một chút, gọi cho Trần Thu Nguyệt, điện thoại rất nhanh truyền tới: "Vé xe mua xong chưa?"
"Mua rồi, ngày mai đi."
"Ngày mai anh tiễn em tới nhà ga, hôm nay có chuyện gì không? Không thì tới chung cư Hoa Đình đi."
"Không được, hôm nay em bận liên hoan với bạn bè rồi."
Trần Thu Nguyệt khó xử, tuy rằng nàng muốn cùng Lục Dương đi tới chung cư để tận hưởng thế giới hai người, nhưng mà nhỡ đáp ứng với bạn cùng phòng của mình rồi, không thể thất hứa được.
"Từ Thi thi sao? Nàng ấy cùng đi với các ngươi à."
Lục Dương suy nghĩ đến vấn đề này.
"Hứa Dung Dung kéo nàng đi theo rồi..."
Không nghĩ tới vậy mà Từ Thi cũng đi, Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra:"Thêm ta vào nữa được không?"
"Anh cũng muốn đi à?" Trần Thu Nguyệt có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, trong phòng còn mỗi mình anh thôi."
Nghe giọng nói ủy khuất của Lục Dương, Trần Thu Nguyệt che miệng bật cười, sau đó nói: "Được, để em nói với Hứa Dung Dung một chút."
20 phút sau.
Ký túc xá nữ sinh khu bảy.
Lục Dương nhìn thấy nhóm người Trần Thu Nguyệt đi xuống.
Mấy nữ sinh này lớn lên không tệ, đặc biệt là Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi, hai người hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người đi đường, nam sinh lui tới cũng nhịn không được ngoảng đầu nhìn lại.
"Đừng ở chỗ này nữa, không khéo tí nữa lại tắt đường bây giờ."
Lục Dương trêu nghẹo nhìn Trần Thu Nguyệt.
Hôm nay Trần Thu Nguyệt trang điểm coi như không tệ, váy ngắn tất đen che đến tận đầu gối, trên người mặc một chiếc áo khoác nhưng cũng không thể che đậy được dáng người của nàng, cộng thêm đôi chân dài, làm cho người ta nhịn không được mà phải nhìn nhiều lần.
Từ Thi thì trang điểm đơn giản hơn.
Nàng buộc tóc ở phía sau, tóc mái cắt ngang trán vừa phải, không che lấp đôi mi cong cong của nàng, trên dài mặc một áo khoác bông mau vàng, phía dưới cũng mặc quần bông dày đặc, nàng có chứng sợ lạnh.
Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yến đi tới chào hỏi, hai người đều là nhân vật phụ, không cần phải miêu tả.
"Đi thôi, tới Tây Môn."
Trần Thu Nguyệt đi trước dẫn đường.
Mấy người đi vào Tây Môn.
Vốn định tìm một nhà hàng mùi vị tốt vào làm một bữa no nê.
Tới nơi thì bọn hắn phát hiện, cũng quá đông rồi đó.
Mấy nhà hàng tốt đều đầy khách, đại bộ phận hôm nay sinh viên đều được nghỉ, xem ra bọn họ giống các nàng, đều có ý tưởng làm bữa tiệc liên hoan.
"Làm sao bây giờ, đông quá đi."
Bọn họ đã đi qua mấy nhà hàng, chỗ nào cũng đông khách, không có bàn trống nữa rồi.
"Hay là chúng ta tới chỗ xa hơn để ăn." Thẩm Yến hỏi.
"Phụ cận chỗ này chỉ còn ở quảng trương Wanda thôi, đến đó thì hơi xa, không cần phải đi xa..." Hứa Dung Dung lắc đầu.
Từ Thi không nói gì, toàn bộ hành trình nàng như bình hoa.
Nhìn bọn họ tranh cãi với nhau, Lục Dương đề nghị, nói ra: "Nếu không thì vậy đi, chúng ta đi mua thức ăn, rồi chúng ta tự nấu là được."
"Được không?" Hứa Dung Dung tỏ ra hứng thú.
Lần trước nàng nếm thử qua món tôm xào của Lục Dương, bây giờ nàng vẫn còn nhớ mãi không quên.
"Tại sao lại không được? các ngươi cảm thấy được là được."
Lục Dương cười nói.
"Ta không có vấn đề."
Hứa Dung Dung nhất nhanh đáp ứng.
Thẩm Yến cũng nhẹ gật đầu, nàng cũng muốn nhìn xem, căn phòng Lục Dương mua bên ngoài thế nào.
Từ Thi vẫn như cũ không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.
"Vậy được, chúng ta đi mua thức ăn."
Trần Thu Nguyệt cũng không có ý kiến, chủ yếu là bên ngoài hết chỗ để bọn họ liên hoan rồi, Lục Dương không ngại phiền toái, nàng cũng không tiện nói nhiều.
Một đám người đi vào chợ thực phẩm, nửa giờ sau, trên tay ai cũng cầm theo một túi đầy đồ ăn, đi theo Lục Dương tới chung cư.
Nhìn nhiều người tới như vậy, Bảo vệ giúp bọn họ mở cửa, miễn cho Lục Dương đưa tay lấy chìa khóa.
"Cảm ơn."
Hướng về phía bảo vệ gật đầu một cái, nhóm người Lục Dương tiếp tục đi vào chung cư.
"Bảo vệ Evergrande không tệ."
Thẩm Yến quay đầu lại nhìn nhìn bảo vệ vừa rồi, bộ dạng của hắn cũng đẹp trai a.
Hứa Dung Dung nói ra: "Khẳng định là không tệ rồi, ta nghe nói Evergrande lấy phục vụ khách hàng làm phương châm của mình cơ mà."
"Hoàn cảnh xung quanh lớn quá a."
"Vậy mà trồng nhiều hoa như vậy, ở chỗ này khẳng định sẽ rất thoải mái."
Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yến ta một câu, ngươi một câu, nói.
Lục Dương đi vào, mở cửa thang máy.
"Lục Dương, ở lầu mấy vậy."
"Lầu sáu."
Nói xong , Lục Dương ở trên thang máy ấn số 6.
"Lầu sáu, quả nhiên không tệ." Hứa Dung Dung phối hợp nói.
Lục Dương nghĩ thầm, nếu đổi thành thang bộ đi lên tầng sáu, ngươi sẽ không nghĩ như vậy nữa rồi.
Cửa thang máy mở ra.
Đi tới trước cửa phòng, Lục Dương đem túi đặt trên mặt đất, lấy ra chìa khóa mở cửa.
Cảm giác lần đâu tiên của mọi người đên đây không sai biệt lắm, rất giống với cảm giác của Trần Thu Nguyệt, quá rộng rãi rồi, Hứa Dung Dung nhịn không được nói ra: "Lớn quá đi."
"Lục Dương, căn này bao nhiêu mét vuông vậy."
"Một trăm năm mươi mét."
Lục Dương đem túi đặt ở phòng bếp.
"Một trăm năm mươi mét, khó trách lại mắc như vậy." Hứa Dung Dung nhìn xung quanh đánh giá.
Từ Thi cũng không đi xem căn phòng, nàng cầm đồ ăn đi theo Lục Dương.
Trần Thu Nguyệt vốn định đi tới hỗ trợ, chứng kiến Từ Thi đi theo Lục Dương, nàng nói ra: "Lục Dương, Từ Thi, hai người các ngươi lo phòng bếp đi, ta mang bọn họ đi thăm quan."
"Được."
Lục Dương trả lời, sau đó nhìn Từ Thi ở bên cạnh, nói :"Chúng ta cùng làm cơm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận