Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 1125: Rẽ Chạy (2)

Biết rõ Lục Dương là học đệ chung trường, Trần Phi cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Lục Dương đem phương án Thanh Sơn Ưu Tuyển nói ra một lần.
Đây cũng là một trong những mục đích hắn đi tới đây.
Trần Phi không cần phải bàn, là một người trung thực đáng tin cậy, kiếp trước kiếp này, Trần Phi đều được Lục Dương cảm thấy là một trong những người đáng tin nhất, Thanh Sơn Ưu Tuyển nhất định phải làm thật tốt, không vì gì cả, vì lão Quan đồng chí nên Lục Dương sẽ không làm qua loa, Trần Phi chính là người trợ giúp cho Quan Kiến Quốc mà Lục Dương tìm kiếm.
Thanh Sơn Ưu Tuyển lúc này mới chỉ có khái niệm, nhưng có ý nghĩa vượt thời đại, Trần Phi nghe Lục Dương nói xong, liền sinh ra hứng thú nồng hậu.
Còn có một vài chi tiết, thảo luận với Lục Dương thật lâu, nói ra không ít ý tưởng của bản thân.
"Đây là một công tác vô cùng quan trọng của huyện trong nửa năm nay, vì vậy, lo lăng của ngươi hoàn toàn dư thừa, vì để cho người khác có thể yên tâm trồng cây, trong huyện sẽ không cho chuyện này tiếp diễn như vậy, còn phải ngăn chặn loại tình huống này xuất hiện."
"Đúng rồi, Quan chủ nhiệm còn nói ta hỏi ngươi một chuyện."
Lục Dương dừng lại một chút.
"Chuyện gì?"
"Gần đây, ngươi có nổi lên xung đột với người nào không, phạm vị đại khái là người ở trong ba thôn, đương nhiên, không phải cũng được, để thuận tiện cho việc điều tra phía sau?"
"Ý ngươi là, có người đứng sau giở trò quỷ!"
Trần Phi mở to hai mắt.
"Đây chỉ là suy đoán, khả năng vẫn phải điều tra thêm, dù sao, chuyện này cũng quá trùng hợp, lời đồn cũng quá hay đi, giống như biết rõ ngươi cùng phụ thân không có ở vườn, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao ?"
Lục Dương hỏi ngược lại.
Trần Phi nhớ lại một chút.
Lập tức sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
Nguyên bản, hắn còn tưởng đây là một chuyện hay xảy ra, dù sao....Hái trộm đều là bản tính của thôn dân, có chút thường xuyên xảy ra đấy, hắn còn gặp qua...Nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy có điểm không đúng.
Một lát sau.
Sắc mặt Trần Phi nghiêm túc, nói: "Nếu như mà nói, người từng có xung đột với ta, cũng chỉ có mình hắn."
"Ngươi nào?"
"Phùng Tuấn Bảo!"
Trần Phi nói ra một cái tên.
Sau đó giải thích.'
"Hắn cũng là người của thôn Tiểu Lâu, hiện tại đến thị trấn làm việc, ở trong huyện làm môi giới bất động sản, ta có một mảnh đất, ở dưới quê nằm bên cạnh đường, đại khái tháng trước, hắn tìm đến ta, nói muốn nhận thầu lại mảnh đất này."
Lấy hơi.
Trần Phi nói tiếp.
"Ta hỏi hắn mua làm gì? Hắn nói để khai phá, cũng chính là xây nhà, sau đó bán cho những thôn dân ở phụ cận, hắn muốn làm gì ta mặc kê, thế nhưng chuyện này khẳng định không được, quốc gia nghiêm cấm không cho phép người dân lấy đất trồng ruộng đi xây nhà, ta đương nhiên không có đồng ý."
"Lúc đấy liền phát sinh xung đột sao?"
Lục Dương hỏi.
"Lúc đó hai ta lời qua tiếng lại, khả năng lời nói của ta hơi kịch liệt một chút."
Trần Phi nhớ lại nói.
"n."
Lục Dương nhẹ gật đầu, trong lòng âm thầm nhớ kỹ xuống.
Cái tên Phùng Tuấn Bảo này, rất có hiềm nghi, chỉ sợ lời đồi vô cớ này, cũng liên quan đến người này, có ít người, chính là như vậy, trời sinh không tim.
"Ta sẽ đem manh mối ngươi cung cấp chuyển cáo lên trên."
Lục Dương nói ra.
Trần Phi nhẹ gật đầu, nhắc nhở: "Cũng có thể nói Uông bí thư biết, sự tình Phùng Tuấn Bảo muốn chiếm đất cày ruộng, chuyện này, chỉ sợ hắn làm cũng không ít."
Nói xong.
Trần Phi còn bổ sung một câu.
"Đừng nhắc tên ta là được."
Lục Dương cười cười, hắn biết rõ Trần Phi lo lắng chuyện gì, lắc đầu, nói ra: "Để ta nói Quan Nguyệt thông báo với chủ nhiệm Quan, sau đó để chủ nhiệm Quan nói với bí thư chuyện này."
"Như vậy thì tốt."
Trần Phi vui vẻ cười cười.
"Học trưởng, huyện Thanh Sơn đưa ra kế hoạch này, ngươi tốn nhiều tâm tư một chút, nếu như thành công, đối với ngươi có rất nhiều chỗ tốt."
Nhìn nhìn phòng bệnh, Quan Nguyệt đã đi ra ngoài, Lục Dương nói ra.
"Yên tâm đi, chỉ cần Quan chủ nhiệm coi trọng ta, ta sẽ cố hết sức."
Trần Phi cam đoan nói.
"Vậy thì được rồi."
Lục Dương cười cười.
"Lưu lại phương thức liên lạc đi."
"Được."
Sau khi lưu lại số điện thoại của nhau, chờ Quan Nguyệt ra ngoài, Lục Dương liền cáo từ rời đi: "Nói cũng nói rồi, chúng ta đi đây."
"Để ta tiễn các ngươi..."
"Không cần, quay về đi."
Đưa mắt nhìn Quan Nguyệt cùng Lục Dương xuống lầu.
Trần Phi nhìn một chút.
"Niên đệ này là con rể của chủ nhiệm Quan sao?"
Trong lòng của hắn âm thầm suy đoán.
....
Dưới lầu.
Trở lại xe của Quan Kiến Quốc, Quan Nguyệt thắt đây an toàn, sau đó hỏi: "Vừa rồi ngươi ở bên ngoài cùng Trần Phi nói lâu như vậy, nói chuyện gì thế?"
Lục Dương cười cười.
"Hắn và ba của em rất quen thuộc, hỏi anh với ba em có quan hệ thế nào, anh nói, Quan chủ nhiệm là cha vợ của anh, hắn liền tin!"
"A."
Quan Nguyệt đưa tay véo lên cánh tay của Lục Dương.
"Ngươi ở bên ngoài đừng ăn nói linh tinh."
"Ơ...Không phải sao?"
Lục Dương dẫm phanh, thân thể hơi nghiêng một chút, ở trên mặt Quan Nguyệt hôn một cái.
Quan Nguyệt có chút sợ, vội vàng nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý tới chỗ này, mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Bệnh viện nhiều ngươi nhưu vậy, ngươi đừng có lộn xộn.,"
"Hắc hắc, sợ cái gì, có ai nhìn thấy đâu."
"Ngươi bây giờ lá gan càng ngày càng lớn rồi."
Quan Nguyệt tức giận nói.
Vừa rồi thừa dịp Quan Nguyệt không để ý tập kích một cái, hiện tại khẳng định không được, Lục Dương lái chiếc xe của lão Quan, quay đầu tuyệt hảo, từ cổng bệnh viện chạy ra ngoài.
"Ngươi lái xe rất nghệ nha, buổi sáng còn dám nói mình chưa tỉnh rượu."
Quan Nguyệt nhịn không được nói ra.
"Ách, buổi sáng là buổi sáng, bây giờ không phải giữa trưa sao?"
Lục Dương trả lời một câu.
"Trưa rồi, ngươi đói không? Chúng ta đi ăn chút gì đi?"
Quan Nguyệt xoa xoa bụng nhỏ, buổi sáng nàng chỉ húp chút cháo, giờ có chút đói.
"Hay là thôi đi, chúng ta bây giờ vẫn còn ở dưới thôn, đợi lát nữa gặp phải lãnh đạo thế nào cũng được mời đi ăn cơm, ăn cơm lại phải uống rượu, chúng hay là về trước đi..."Lục Dương nói ra dự đoán.
"Lái xe cha ta về sao?"
Quan Nguyệt hỏi.
"Ừ."
Lục Dương gật đầu.
"Vậy ba làm sao bây giờ?"
Quan Nguyệt trợn mắt.
"Nhiều xe như vậy, nói thúc đi ké một chiếc xe trở về cũng được, nếu không được, thì chỗ này cũng có trạm xe bus mà."
Lục Dương cười nói.
"Ngươi không sợ cha ta đánh ngươi sao?"
Quan Nguyệt cười hì hì nói.
"Sợ cái gì, có em ở chỗ này, lão Quan khẳng định không dám làm gì anh."
"Ngươi đây là ép thiên tử lệnh chư hầu a."
"Nói mò, rõ ràng là tiểu công chua, anh đây là mang theo tiểu công chúa làm hôn quân."
...
Hai người một bên trò chuyện, một bên nhắm hướng thị trấn chạy tới, không ngoài dự đoán của Lục Dương, giữa trưa 11:30, Quan Kiến Quốc gọi tới, hỏi hai người đang ở chỗ nào, nói Uông bí thư muốn mời mọi người cùng nhau ăn cơm.
Quan Nguyệt nói thẳng, nàng và Lục Dương đã quay về huyện thành, còn nói, xe lão Quan cũng bị Lục Dương lái đi, bảo hắn tự nghĩ cách mà về.
Quan Kiến Quốc: ???
Bắt con gái của ta rẽ chạy còn chưa tính, giờ còn dám cầm xe của ta lái đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận