Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 370: Hoa Rơi Hữu Ý, Nước Chảy Vô Tình (2)

"Lục Dương, hôm nay học môn tự chọn, đừng có quên."
"Nhớ rồi, đi chừ đây."
Môn học tự chọn một tuần học hai buổi, theo thứ tự là tối thứ ba cùng trưa thứ sáu, Lục Dương cùng Lưu Lỗi mấy bữa trước đều đi chung với nhau, vi vậy mỗi lần đi học, Lưu Lỗi đều gọi điện tới nhắc nhở.
Ở sân trường đi dạo một vòng, Lục Dương mới chậm rì rì đi vào khoa Kinh Doanh.
Trong phòng học.
Sinh viên đi tới cũng không nhiều lắm.
Lục Dương đến tương đối sớm, ài, ai bảo bố của Lữ Tiểu Vũ lại đưa cho hắn làm lớp trưởng cơ chứ, mỗi lần đi học phải đi tới sớm để điểm danh.
Cái chức lớp trưởng này, một chút chỗ tốt cũng không có, còn phải miễn phí làm việc.
"Lớp trưởng, bài tập hôm thứ ba đây."
Lữ Lâm cũng đến đương tối sớm.
Đem một quyển sách bài tập giao cho Lục Dương.
"Thứ ba còn có bài tập sao?"
Lục Dương nhíu mày.
"Có mà, ngươi không nghe thấy thầy nói à?" Lữ Lâm kinh ngạc nói.
Đúng vậy, Lục Dương quả thật nghe thấy gì, bởi vì lần trước đi học, hắn một mực lấy điện thoại ra nhắn tin với Quan Nguyệt, căn bản không nghe được một chữ vào tai.
Hỏi hắn: "Bài tập gì vậy?"
"Lý giải của bản thân đối với lịch sử cận đại."
Lữ Lâm nói ra.
Vừa cười vừa nói: "Lớp trưởng, ngươi xong đời rồi, lần trước giáo sư Lữ nói, buổi hôm nay, chủ yếu kiểm tra bài tập của mọi người, hơn nữa, hình như bài tập lần này còn tính vào điểm cuối kì."
"Hừ, xong đời cái gì chứ, không phải còn hơn 10 phút nữa mới vào học à."
Lục Dương liếc mắt châm chọc Lữ Lâm.
"Mười phút thì có thể làm gì?"
Lữ Lâm vẫn cười nói như trước.
"Mười phút cũng đủ viết một câu chuyện rồi." Lục Dương cũng không nhiều lời nữa, hắn đưa cho Lữ Lâm một tờ giấy, nói ra: "Ngươi đi điểm danh giùm ta, ai có mặt đánh dấu một cái, mặt khác nhớ thu lại bài tập của bọn họ."
"Được a."
Lữ Lâm tỏ ra cao hứng.
Hắn một phần không chỉ để giúp đỡ Lục Dương, mà cũng có một phần muốn trải nghiệm cảm giác làm lớp trưởng.
Đi lên bục giảng.
Lữ Lâm nói ra: "Hôm nay không điểm danh nên mọi người phải đi lên ký tên, ai có mặt thì ký, với lại đem bài tập lên nộp cho ta luông."
...
Lý giải bản thân đối với lịch sử cận đại?
Lục Dương cầm lấy viết suy tư một lát.
Rồi bắt đầu viết.
"Hoa hạ trải qua nhiều cực khổ,
Mất trăm năm mới lên được cận đại,
Giang sơn hoang tàn không sức sống,
Mất nước mất non lòng đau khổ,
Máu cũng đổ,
Đầu cũng rơi,
Thịt nát xương tan vì độc lập,
Đường tới tự do đầy gian nan,
Máu đổ khắp nghĩa Hòa Đoàn(1),
Tiếng kêu vạng vọng nhất nguyệt thấu trời xanh,
Không hỏi sáng mai có thức dậy,
Chỉ mong thức dậy nhìn thấy ánh cờ đỏ,
Chiến quân phiệt, đấu quân thù,
Đổ máu tan xương vẫn bước tới,
Ngọa long ẩn minh lộ móng vuốt,
Đánh tan quân thù lập giang sơn,
Nước Trường Giang,
Nạp trăm sông,
Trăm vạn hùng binh sang sông nam,
Lịch sử từ đây sang trang mới,
Trung Quốc hùng vĩ với thời gian!"
(1)Nghĩa Hòa Đoàn :cuối thế kỷ 19, tổ chức tự phát do nhân dân miền Bắc Trung Quốc lập ra để phản đối chủ nghĩa đế quốc xâm lược)
Viết xong, Lục Dương đọc lại hai lần, cảm giác bài thơ này rất có khí thế, đặt ở trong đống bài tập khẳng định không có vấn đề.
"Ngươi viết xong rồi sao?"
Lữ Lâm cầm cả đống bài tập trở về, đã nhìn thấy Lục Dương ngừng bút.
"Đúng rồi."
Lục Dương cười nói.
"Đây cũng quá nhanh đi, ngươi viết thơ vào à?"
Lữ Lâm tiếp cận như muốn nhìn.
Lục Dương đem vở đóng lại, không cho hắn nhiều, chủ yếu là do có chút lúng túng, dù sao bài thơ này hắn cũng chỉ sáng tác trong mười phút, viết không tốt lắm, Lục Dương nói ra: "Tùy tiện viết một bài vè thôi, mà bài tập đã thu đủ chưa?"
"Người trừ Triệu Tinh Nguyên không có, thì những người khác đều nộp."
Lữ Lâm nói ra.
Triệu Tinh Nguyên chính là vị sinh viên buổi đầu không thèm đi học kia, người này rất trâu, môn lịch sử cận đại này đã học được vài tuần, mà cậu sinh viên kia một lần cũng không có tới, vì vậy có thể dự đoán, cái cậu sinh viên này khẳng định bị rớt rồi, về phần thi lại làm sao thì không biết? Dù sao đây cũng không phải việc liên quan đến bọn hắn.
Hiển nhiên, ở đại học, loại sinh viên này không hiếm thấy, từng khoa trên cơ bản đều có cả.
Lục Dương đi đến bục giảng, đem bảng điểm danh cùng giấy bút đi về, phía trên mỗi tên đều có chữ ký, chỉ có mình Triệu Tinh Nguyên là không.
"Lớp trưởng, buổi trưa tốt."
Thời điểm Lục Dương đang tính trở về chỗ ngồi, Hạ Vi do dự thật lâu rồi mới đứng lên chào hỏi.
"Ngươi cũng vậy."
Lục Dương nhìn nàng cười cười, cũng không nói gì thêm, trở lại chỗ ngồi của mình.
Hạ Vị quay đầu nhìn lạc, trong mắt có chút thất lạc.
Sau khi học xong tiết đầu tiên môn tự chọn.
Nàng liền đối với Lục Dương nảy sinh một ít hứng thú, đặc biệt là Lục Dương còn giúp nàng bổ sung đoạn sau của bài cây Hoa Anh Đào, làm cho nàng cảm giác mình gặp được tri âm vậy, về sau đi học, nàng cũng thường quan sát vị lớp trưởng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận