Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 448: Lục Vĩ Lái Xe (2)

Lục Vĩ thì gọi Lục Dương ra ngoài, nói là lái xe mang hắn dạo chơi, nhưng Lục Dương biết rõ, phụ thân chỉ muốn thỏa cơn nghiện lái xe của mình thôi, với lại Lục Vĩ cũng không biết lái xe số tự động, nên ông kêu Lục Dương đi theo để hướng dẫn.
Trên xe.
Lục Vĩ thặt dây an toàn, nhìn qua không thấy chút nào cảm giác khẩn trương, dù sao mười năm qua cũng lái xe kéo, cái kia so với xe hơi còn khó hơn nhiều.
Hơn nữa ở trường học lái xe cũng lái thử qua nhiều, Lục Vĩ cũng không cảm thấy cứng tay chút nào.
"Đây là khóa khởi động, ba ấn vào liền khởi động xe."
Lục Dương dạy từng bước một, quả nhiên ấn vào chiếc xe nổ máy, ông nói ra: "Cái này đơn giản quá, xe ở trường học, còn cần phải dùng chìa khóa vặn mới được, nói như vậy, ba không cần mang theo chìa khóa cũng lái được."
"Ba không mang chìa khóa sao mở cửa xe..."
Lục Dương nói một câu, sau đó tiếp tục hướng dẫn: " Khi nào ba muốn đỗ xe thì chỉnh cần tự động lên P để đỗ, R là số lùi, khi ba sài số này thì nhớ phải đạp chân phanh cho an toàn, N là trạng thái chờ, khi ba dừng đèn đỏ có thể sài số này, còn D là tăng tốc, khi chạy trên đường phẳng thì dùng số này giúp xe chạy nhanh hơn."
Sau khi hướng dẫn xong, Lục Dương nói ra: "Vào số R đi ba, chuyển đầu xe lại, nhớ đạp chân phanh."
Lục Vĩ làm theo lời con mình, xe chậm rãi lui về sau, ông đánh bánh lái xoay đầu xe xong, điều chỉnh lại phương hướng, sau đó hỏi: "Đạp ga là vào số tự động sao."
"Dạ."
Lục Vĩ làm theo, lại thuần thục đem chiếc xe quay đầu, cũng may con đường nhà ông rộng rãi, quay đầu không bị sao cả, đổi thành ở con đường hẹp khác, không thể quay đầu theo cách này được.
Năm 2011 xe hơi cũng chưa có nhiều, không giống như mười năm sau, nhà nào cũng có xe, cho dù ở thì trấn cũng vậy, Lục Vĩ chỉnh GPS hướng tới thị trấn Song Cát rồi bắt đầu lái tớ.
Trên đường tới thị trấn có rất ít xe, thích hợp là một nơi tốt để tập làm quen, Lục Vĩ lái xe một hồi, liền dần dần quen thuộc, giống như một tài xế tìm được cảm giác lái xe đã mất 5 năm của mình vậy, điều này làm Lục Dương bỏ đi ý tưởng thực tập cho Lục Vĩ một phen.
Lục Vĩ một đường chạy thẳng, hướng thị trấn Song Cát chạy tới.
Sau đó hướng tới nhà Lâm Đại Hải, chú của Lục Dương.
Bíp bíp.
Nghe thấy tiếng còi ô tô vang ngoài cửa mình, Lâm Đại Hải tưởng có khách đến thăm, liền cũng Tiền Bình một chỗ trong nhà đi ra, thấy một chiếc xe con màu đen đỗ ngoài cổng, hai người có chút giật mình.
Cửa xe mở ra.
Lục Dương từ trên xe đi xuống.
"Tiểu Dương, là cháu."
Lâm Đại Hải đi tới.
"Cha cháu tìm chú có chút việc, nên tới đây."
Lục Dương cười nói.
Lục Vĩ chỉnh lại số P đỗ lại, sau khi thấy màn hình điện tử nháy nháy vài cái, ông mới từ trên xe bước xuống.
Lâm Đại Hải kinh ngạc nói: "Lão Lục, là anh lái xe tơi sao?"
"Ha ha, đúng rồi, thế nào, kỹ thuật coi được không, anh từ thị trấn lái tới đây đấy."
Lục Vĩ cười nói.
Nói xong.
Hắn còn lấy ra một bao thuốc Hồng Kỳ, đưa cho Lâm Đại Hải một điếu.
"Anh rể, xem ra anh có bằng lái rồi a, mà chiếc xe này là sao, không phải tiểu Dương có một chiếc Audi à?"
Tiền Bình có chút kinh ngạc hỏi.
Lục Vĩ hút một hơi, nói ra: "Đây là xe tiểu Dương mua cho anh ở Giang Thành, còn xe của nó vẫn còn Lục Thành không có lái về."
"Lão Lục, anh đây cũng quá sướng rồi, bằng lái tới tay liền có xe luôn."
Lâm Đại Hải có chút hâm mộ.
"Cũng tàm tạm, là do tiểu Dương mua a, anh cũng không nỡ bỏ tiền ra mua, Đại Lâm, chú không phải nói có chuyện cần vào thị trấn sao? Đi thôi, để anh cho chú biết trình độ lái xe của anh thế nào, ha ha."
"Vậy em phải xem anh lái thế nào rồi."
Lâm Đại Hải tươi cười lên xe.
"Tiểu Dương, đi thôi."
Lục Vĩ hướng Lục Dương gọi một tiếng, ông tới nơi này một mặc để đón Lâm Đại Hải, mặt khác thì muốn thử xe một phen, cũng không có ý định vào nhà chơi.
"Cha, người cùng chú đi đi, con còn có chút việc, tự mình về sau cũng được."
"Vậy ba sẽ không quản con nữa."
Dù sao ông cũng biết lái rồi, Lục Vĩ cũng không nói gì thêm.
Lục Dương dặn dò vài câu cẩn thận, sau đó đưa mắt xem bọn họ lái xe rời đi.
"Tiểu Vũ đâu rồi dì."
Lục Dương hỏi dì nhỏ ở bên cạnh.
Tiền Bình cười nói: "Năm nay nó cũng phải ôn thi đại học rồi, nên vẫn còn ở trường học tập."
"A, vậy sao, cũng quả cực khổ rồi, đợi lát nữa cháu đi thăm Tiểu Vũ một phen." Lục Dương cũng không bất ngờ, ở trường học ngoài huyện, chất lượng giáo viên cũng không tốt lắm, nên học sinh đều phải dùng nhiều thời gian hơn để bù đắp chênh lệch giữa mình với học sinh huyện hay thành phố.
Nghe nói lãnh đạo phía trên không cho học sinh học bù, nhưng nếu không học bù thì làm sao có thể so được với mấy học sinh ở các trường giỏi hơn, hơn nữa tỉnh Hà Đông vẫn là nơi khó để thi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận