Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 992: Bạch Vĩ (1)

Ban đêm, tám giờ rưỡi.
Lục Dương nhận được tin tức của Lâm Nhị Hổ, nói đã đưa người về nhà an toàn, đang quay trở lại, hỏi Lục Dương còn ở Đại học thành Đông không, để hắn tới đón.
Lục Dương trả lời một câu không cần, bảo hắn quay về nhà nghỉ ngơi.
"Dì nhỏ đã an toàn về nhà."
Cúp điện thoại, Lục Dương nhìn Tiền Tiểu Hoa nói ra.
"Hôm nay may có ngươi đến, nếu không mẹ của ta không về được rồi." Tiền Tiểu Hoa cảm thấy may mắn không thôi.
Lục Dương cười cười: "Nghe Chu Đình Đình nói, ngươi giới thiệu Chiêm Tuấn cho mẹ mình rồi hả?"
"Đúng vậy a."
Tiền Tiểu Hoa cười đùa.
"Có vấn đề gì không?"
"Đương nhiên là không rồi, mẹ của ta cũng không phải loại người bảo thủ, nghe Chiêm Tuấn hiện tại đã có công việc, sẽ không phản đối chúng ta, còn nói Chiêm Tuấn là hài tử trung thực thành thật."
"Tên kia đúng là rất trung thực đấy.'
Bài trừ hết nam nhân có tiền liền đồi bại ra.
Trước mắt Chiêm Tuấn quả thật coi như là một nam nhân khá thành thật,hắn theo đuổi Tiền Tiểu Hoa cũng rất lâu, lại là trạch nam ưu thích chơi game, bề ngoài cũng không đẹp trai lắm, hơn nữ Tiền Tiểu Hoa cũng không phải ngồi không.
Hai người đại khái vẫn có thể cùng nhau ở chung một chỗ, về sau kết hôn sống trọn đời.
"Hôm nay chúng ta sớm tan ca đi, ta xem hiện tại bên ngoài cũng không còn nhiều người nữa rồi."
Tiền Tiểu Hoa dò hỏi.
"Được a."
Chu Đình Đình không có ý kiến gì.
Lục Dương hôm nay tới đây, cũng không phải đợi đến lúc 10 giờ mới tan tầm.
"Vậy được."
Tiền Tiểu Hoa hướng hai nhân viên nói nói, bảo các nàng hôm nay tan ca sớm, sau đó ba người cùng đi ra ngoài, đem cửa chính khóa lại, hướng phía cư xá đi tới.
Trên đường.
Vừa đúng lúc đi qua cửa hàng mà bọn họ thuê lúc trước.
Lục Dương nhìn nhìn vào bên trong.
Chiêu bài cửa hàng đã đổi, nhưng so với chiêu bài lúc trước của bọn họ thì rõ ràng có chỗ tương tự đấy, tuyệt đối là có hiềm nghi bú fame, bên trong ánh đèn sáng tỏ, nhưng một vị khách cũng không có, chỉ có nữ chủ thuê nhà lúc trước, nhàm chán ngồi ở quầy thu ngân ngủ gật.
Lục Dương nhịn không được cười cười.
"Thành thật làm chủ thuê nhà không thoải mái sao? Việc kinh doanh đâu dễ dàng như vậy, nếu vậy cũng không có nhiều người kinh doanh đổ nợ...."
Không nhìn nhiều.
Mấy người trực tiếp hướng cư xá đi đến.
Đi vào cửa chính cư xá.
Tiền Tiểu Hoa nói: "Ta sẽ không quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa, ta đi qua phòng làm việc của Chiêm Tuấn chơi đây, các ngươi có thể tới công viên phía trước đi dạo."
"Được, ngươi đi đi."
Khoát tay áo.
Đưa mắt nhìn Tiền Tiêu Hoa đi vào cư xá, Lục Dương nắm tay Chu Đình Đình ,nói ra: "Chúng ta tiếp tục đi dạo một chút đi."
"Được."
Dạo một vòng quanh cư xá, một mực đi đến công viên, tuy rằng đã hơn tám giờ, nhưng người ở đây vẫn còn nhiều lắm, trong công viên rất náo nhiệt...
"Mua choi em bóng bay nhé."
Nhìn tiểu hài tử cầm bóng bay đùa nghịch trên tay, Lục Dương hỏi.
"Không cần, không cần."
Chu Đình Đình liền vội vàng lắc đầu.
"Bóng bay có gì hay chứ, cũng không bỏ vào bụng được, một quá bóng bán ở đây cũng phải ít nhất năm tệ, mà giá thành phẩm của bọn họ chưa tới 1 tệ."
"Em biết thật nhiều."
Lục Dương có chút im lặng, còn có thể tính toán vậy sao?
Nếu mà dựa theo giá gốc tính, người khác còn kiếm lợi được gì nữa.
"Đúng vậy a, kỳ thật lúc trước em đã từng bán qua bóng bay, kinh doanh không tốt lắm, đứng cả đem mười quả cũng không bán được."
Chu Đình Đình nhỏ giọng nói, đoán chừng sợ người khác nghe được.
"Vậy cũng được a, một ngày coi như bán được mười cái, em nói giá thành phẩm chí có 1 tệ, bán mười 5 tệ, một quả lời được 4 tệ, một tháng là được 1200, so với mấy công việc trước đây của em cũng kiếm được nhiều a, vì sao không bán."
"Nào có ai tính toán như vậy, anh không tính hao tổn sao? Bóng bảy thả vài ngày thì không sao, nhưng không cẩn thận lại nổ mất, hơn nữa để vài ngày liền xì hơi, khấu từ mấy thứ này ra, một tháng còn chưa kiếm được 1000 ngàn tệ...."
"A, như vậy sao."
Khó khăn của dân gian, Lục Dương thật chưa thể nghiệm qua, không có kinh nghiệm như Chu Đình Đình.
"Vậy mua hoa nhé?"
Lục Dương nhìn quầy bán hoa bên vỉa hè.
"Không cần, không cần, đặt hai ngày liền héo ,không thể ăn." Chu Đình Đình vẫn lắc đầu như trước, thấy lão bản hướng bọn hắn nhìn quá, ý định mời chào, nàng vội kéo Lục Dương tranh thủ rời đi.
Lục Dương có chút bất đắc dĩ.
Có một cô bạn gái tiết kiệm như vậy, trải nghiệm thế nào...đại khái chính là như vậy đi.
"Dù sao cũng phải mua chút gì đó, chúng ta cũng không thể về tên không được."
"Thế mua kẹo hồ lô này đi."
Chu Đình Đình nhìn xung quanh, nói ra.
"Được, cái này ăn được." Buông tay Chu Đình Đình ra, Lục Dương đi tới một xe bán hồ lô, mua hai xiên hồ lô đường, một xiên 3 tệ, hai xiên 5 tệ.
Giá cả thực tế.
Chu Đình Đình thì còn có chút chê mắc, nhưng Lục Dương lại nghĩ, qua thêm vài năm nữa, giá tiền này muốn mua cũng không được nữa rồi.
Mấy năm nay, kinh tế phát triển nhanh, mọi thứ tăng trưởng nhanh, chỉ có tiền lương không tăng theo.
Mười năm sau, vật chất trở nên phong phú rất nhiều, nhưng cũng rất ít người có thể giữ được nụ cười thần khiết trên khuôn mặt...,
Cắn một miếng, Chu Đình Đình tỏ ra rất vui vẻ, vị ngọt chua chua, ăn vô cùng ngon.
Cách đó không xa, có mấy đám con nít còn chưa mọc lông ngồi xổm ở một bên, không biết đang làm cái gì, Lục Dương cùng Chu Đình Đình cùng một chỗ tiếp cận qua xem.
Dưới cây đại thụ, trong một hố đất, một con chó to bằng lòng bàn tay nằm dưới mặt đất, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, mấy tiểu hài tử này, cầm lấy gậy gỗ, ở trên người nó đâm chọt, khiến nó sợ tới mức kêu to khóc.
"đi đi đi, khi dễ tiểu cẩu làm gì, cẩn thận chú đánh các cháu đấy."
Lục Dương mắng hai tiếng, đem đám trẻ trâu này đuổi đi.
Một lão đầu cũng đi tới, nói ra: "Lúc trước có ba con, không biết vì sao hai con kia bị mất đi, chỉ còn lại con này, quá đáng thương."
"Chó mẹ đâu?"
Chu Đình Đình lo lắng hỏi.
Lão đầu thở dài nói: "Chó mẹ nửa tháng trước bị xe đụng chết rồi, ở đầu đường bên kia."
Nhìn phương hướng ngón tay lão đầu, trong lòng Chu Đình Đình run lên.
Nhìn lại tiểu cầu, nàng thương cảm nói: "Lục Dương, chúng ta bắt nó về nhà nuôi đi."
Nhìn bộ dạng Chu Đình Đình, trong lòng Lục Dương có chút xúc động, nhẹ gật đầu, nói ra: "Được a, gặp được em, tính ra vận khí nó rất tốt."
Nói xong.
Lục Dương đưa tay xuống.
Tiểu cẩu sợ tới mức gào khóc kêu to, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, còn mở ra miệng hàm răng chưa đủ, cảnh cáo người lạ.
Lục Dương trực tiếp đem nó bắt lên.
Tiểu cẩu gào khóc sủa một hồi.
Giống như phát giác bản thân không gặp được sự nguy hiểm hay là quá mệt mỏi, không còn khí lực, vì vậy không sủa nữa, chỉ là trong mắt vẫn như trước tràn đầy sợ hãi.
Mang tiểu cầu đi vài bước, Lục Dương ở trên mặt đất tìm được một cái túi, đem tiểu cẩu thả vào, mang theo cũng thuận tiện hơn nhiều.
"Mua cho nó đồ ăn đi, xem nó đói chưa kìa."
Lục Dương nhìn con chó nói ra.
"Nó ăn gì?"
Chu Đình Đình nhìn tiểu cẩu, chẳng quan tâm đến xiên hô lô của mình.
"Sữa bò cùng thức ăn cho chó."
"Sữa bò trong nhà còn một chút, chúng ta đi mua thức ăn cho chó đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận