Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 870: Đánh Cờ (1)

"Đồng học Tiểu Vũ, xin hỏi một chút, giáo sư Lữ cùng mẹ ngươi thích gì?"
Nghĩ ngợi ngửa ngày, Lục Dương biết nên mua gì tới, cho nên vẫn là gọi điện cho Lữ Tiểu Vũ.
"Lão bản...Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Trong điện thoại, Lữ Tiểu Vũ vô cùng giật mình.
Đoán chừng nàng có chút nghĩ mãi mà không rõ, Lục Dương vì sao đột nhiên hỏi chuyện này.
Lục Dương giải thích nói: "Vừa rồi Lữ Tiểu Bạch có gọi điện cho ta, nói mẹ của ngươi muốn mời ta qua nhà ăn cơm trưa, ta đây lần đầu tới thăm, đi tay không cũng không tốt lắm."
"Mẹ của ta mời ngươi đến nhà?"
Đồng học Tiểu Vũ rõ ràng rất khiếp sợ.
"Đúng vậy a, vừa rồi có gọi điện mời."
Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, nói ra: "Có chút kỳ quái, mẹ của ta mời ngươi qua làm gì? Lão bản, ngươi không cần phải mang gì đâu, nếu không được, mang chút ít trái cấp ướp lạnh là được rồi.."
"Trái cây ướp lạnh, có phải quá đơn giản rồi hay không, lúc trước sự kiện đứa nhỏ đến trường, giáo sư Lữ còn giúp đỡ không ít." Chuyện đưa Đậu Đậu đi học, Lục Dương còn nhớ kỹ.
Nếu như không phải dùng danh ngạc của Lữ Bảo Hoa, Đậu Đậu còn không được vào tiểu học phụ cận đâu.
Tuy rằng việc này đã qua lâu rồi, nhưng Lục Dương cảm thấy vẫn nên cảm tạ một phen.
"Thật sự không cần đâu, hơn nữa giờ này, ngươi cũng không kịp đi mua đồ, nếu đến muộn cũng không tốt lắm...Ngươi trước đi đi, mà nếu....nếu, mẹ của ta có nói gì với ngươi, ngươi không cần phải để ở trong lòng."
Trong điện thoại, Lữ Tiểu Vũ không biết nghĩ tới chuyện gì, còn cố ý dặn dò.
"Dì có thể nói gì?"
Lục Dương cười cười.
Hắn nói tiếp: "Vậy được, liền nghe theo lời ngươi, tùy tiện mua chút quả ướp lạnh, nếu mẹ ngươi không chịu nổi lễ vật bần hàn, đến lúc đó ngươi phải giải thích giúp ta."
"Không đâu, không đâu, ngươi yên tâm đi."
"Vậy được, trước vậy đi..."
Cúp điện thoại.
Lục Dương đi thẳng tới sạp trái cây Tây Môn.
Ngoài trường học vừa vặn có chợ nhỏ, bên trong có mấy cửa hàng bán trái cây, Lục Dương đi tới, chọn lựa mấy quả táo Nhật tốt nhất, mua một túi, lại mua thêm mấy cân xoài mới tính tiền rời đi.
Đi xe bus đến khu nhà trọ giáo viên, mang theo hoa quả xuống xe, Lục Dương ngẩng đầu lên nhìn nhìn.
Hắn nhớ kỹ Lữ Tiểu Vũ từng nói qua.
Nhà nàng ngay tại tầng ba.
Về phần ở đâu, Lục Dương đã tiễn Lữ Tiểu Vũ về nhà mấy lần, nên tự nhiên vẫn còn nhớ kỹ.
"Dượng, ở đây..."
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lục Dương ngẩng đầu nhìn lại.
Trên lầu, chỗ cửa sổ vừa rồi bị đóng đã mở ra được một nửa, Lữ Tiểu Bạch từ đó hướng về hắn vẫy tay, nghe được xưng hô của nha đầu này, Lục Dương cạn lời, chuyện mẹ Lữ Tiểu Vũ gọi mình tới đây, có liên quan đến xưng hô này không?
Xem ra tí nữa còn cần phải giải thích.
Lục Dương cũng vẫy tay lại, sau đó đi vào thang máy, lên tầng.
Tầng ba.
Lữ Tiểu Bạch từ trong phòng đi ra.
Gào to nói: "Nãi nãi, đến rồi đến rồi."
"Làm cái gì vậy, mà ai đến?"
Lữ mẫu đang ở trong phòng bếp nhặt rau, nghe được giọng nói của Lữ Tiểu Bạch thì đi ra.
"Là dượng a, dượng đến rồi."
Lữ Tiểu Bạch hưng phấn nói.
Lữ Bảo Lâm đang ngồi cùng một nữ sinh nói gì đó, nghe nói như thế, cũng nhìn thoáng qua, nữ sinh ngồi bên cạnh ông lớn lên cũng rất đẹp, nếu như Lục Dương ở chỗ này, khẳng định có thể nhận ra, đây không phải đồng học yêu thích văn nghệ Hạ Vi sao?
Lữ Tiểu Bạch nói xong, liền kích động chạy tới mở cửa, sau đó đứng ở cửa chờ đợi.
Hạ Vi có chút kinh ngạc nhìn ngoài cửa.
Nàng biết rõ giáo sư Lữ có một trai một gái, con gái đẻ tương đối trễ, nên niên kỷ hẳn không lớn lắm, không nghĩ tới trượng phu cũng tìm xong rồi.
"Lão sư, hôm nay nhà thầy có khách đến, em có việc phải về trước, hôm khác lại tới quấy rầy thầy."
Hạ Vi do dự một chút đứng dậy.
Nàng hôm nay cố ý đến thăm giáo sư Lữ, vốn nói ở lại ăn cơm, không nghĩ tới nhà đối phương lại có khách tới, con rể tới cửa, chính là khách quý, Hạ Vi cảm giác mình ở lại đây không tốt lắm.
"Nói gì vậy, không phải nói trưa nay ở lại ăn cơm sao? Cái gì mà dượng chứ, ngươi đừng nghe nha đầu này ăn nói linh tinh, giữa trưa nhà ta mời khách tới, mà vị khách này, ngươi cũng quen đấy."
Lữ Bảo Hoa thưởng thức chén trà trên bàn rồi nói ra.
"Em cũng quen?"
Hạ Vi có chút nghi hoặc.
Vô luận thế nào, nàng cũng không nghĩ tới người đến là ai, bất quá nhìn bộ dạng của Lữ Bảo Hoa, giống như cũng không muốn sớm nói, Hạ Vi liền nhìn ra ngoài cửa, muốn xem người tới rốt cuộc là ai.
Sau một lát.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói Lữ Tiểu Bạch.
"Dượng, dượng rút cuộc cũng tới rồi, sao lại còn mang theo hoa quả chứ, mà quả táo này cũng thật lớn đi..."
Đang khi nói chuyện.
Hai người cùng đi tới.
Lữ Tiểu Bạch nhìn qua thì ra đón khách, nhưng đến hoa quả trên tay cũng không giúp đỡ cầm dùm, ngược lại còn từ trên đó lấy ra một quả táo, đây là quả táo to nhất mà nàng nhìn thấy đầu tiên.
Đổi lại những người khác, sẽ bị gọi là không có tố chất, nhưng Lữ Tiểu Bạch làm vậy, cũng không khiến người khác phản cảm.
Bên phía Hạ Vi, sau khi nhìn rõ người tới, cũng sợ ngây người.
Lục Dương....
Nàng không nghĩ vị khách của giáo sư Lữ, là dượng ở trong miệng tiểu cô nương kia, dĩ nhiên là Lục Dương...Làm sao có thể....
Hạ Vi thừa nhận bản thân lúc trước từng thầm mến qua Lục Dương...
Dù sao đa tài đa nghệ, lớn lên còn đẹp trai, nữ sinh nào lại không thích, nhưng nàng lại bị Lục Dương trực tiếp cự tuyệt, lần trước ở rạp chiếu phim, còn nhìn thấy Lục Dương mang theo bạn gái có thai, nàng liền không nghĩ tới chuyện tình cảm này nữa.
Nhưng không nghĩ tới.
Hôm này ở nhà giáo sư Lữ có cơ hội gặp mặt.
"Giáo sư Lữ, A Di, hai người tốt..."Lục Dương thân thiết chào hỏi, lại đem hoa quả đặt trên bàn ăn.
"Đến nhà lão sư ăn cơm, còn mang theo hoa quả làm gì?"
Lữ Bảo Hoa nhìn hoa quả, quở trách một câu.
"Đúng vậy a, Lục Dương, đến nhà dì không cần phải khách khí, cứ coi như là nhà mình là được rồi." Lữ mẫu cũng thân thiết chào hỏi, còn đánh giá cao thấp Lục Dương một phen, cảm thấy tương đối hài lòng.
Tiểu tử này lớn lên không tệ, trẻ tuổi nhiều tiền, rất xứng với con gái nhà mình.
Tuy rằng bằng cấp hơi thấp, nhưng so với loại tiến sĩ mắt cao hơn đầu như Trương Hoa, cũng tốt hơn nhiều.
Lại nhìn Lữ Tiểu Bạch đang cắn một quả táo, Lữ mẫu trừng mắt liếc nhìn, nói ra: "Lữ Tiểu Bạch, cháu một chút lễ phép đều không có, khách nhân đến nhà, không giúp một tay còn ăn ăn..."
Lữ Tiểu Bạch ủy khuất đi vào trong phòng bếp.
Lục Dương cười cười, lại nhìn Hạ Vi một chút, nói ra: "Bạn học Hạ Vi, ngươi cũng ở đây a! Thật là đúng dịp..."
Vừa rồi sau khi vào cửa, Lục Dương cũng thấy được Hạ Vi, nhưng hắn cũng không bất ngờ lắm, thời điểm lúc đi học môn tự chọn, hắn và Hạ Vi là hai người nổi bật nhất khóa.
Hạ Vi cùng giáo sư Lữ có quan hệ không tệ, sau khi chương trình học chấm dứt, không có việc gì thường qua bái phỏng, cũng là chuyện bình thường.
"Lớp...Lớp trưởng, ngươi mạnh khỏe."
Hạ Vi cũng liền vội vàng chào hỏi, nhưng trong lòng nàng thì hết sức nghi hoặc, Lục Dương sao lại thành con rể của giáo sư Lữ rồi? Hắn không phải có bạn gái rồi sao?
Đương nhiên, là một nữ nhân thông minh, chắc chắn nàng sẽ không đem câu này ra hỏi, chỉ dám đặt ở trong lòng nghi vấn.
Lữ Bảo Hoa nhìn nhìn Lục Dương, lại nhìn Hạ Vi, vừa cười vừa nói: "Hai người các ngươi có lẽ chưa gặp nhau một đoạn thời gian đi."
"Đúng vậy a, sau khi môn tự chọn chấm dứt, liền không có cơ hội gặp nhau."
Lục Dương cười nói.
"Hai người các ngươi đừng đứng nữa, ngồi xuống đi."
Lữ Bảo Hoa vẫy vẫy tay.
Hai người đều phân biệt ngồi xuống ghế salon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận