Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 551: Mua Một Tòa Nhà (1)

"Quá phận, đồ quá đáng!."
Lâm Viện Viện tức giận đập mạnh jojo, nắm đôi tay lại, nghiến răng bóp chặt, nếu không phải nàng biết mình không phải là đối thủ của Lục Dương, thì hiện tại đã sớm lao lên cùng đối phương liều mạng.
Tên hỗn đản này.
Lại đem ly cà phê của Giai Giai tỷ uống sạch sẽ.
Xong rồi.
Giai Giai tỷ không còn trong trắng nữa rồi...
Sắc mặt Tống Giai ngược lại vẫn như thường, nói ra: "Lục Dương, ngươi lại khi dễ Lâm Viện Viện rồi."
"Ông trời là lão đại, nàng là lão nhị, ai dám khi dễ nàng."
Lục Dương liếc qua Lâm Viện Viện, thu hồi tiền mặt trên bàn, đứng dậy nói ra: "Ta còn có việc, đi trước đây, học tỷ, lần sau gặp lại..."
Đưa mắt nhìn tên cặn bã nam đi ra ngoài.
Lâm Viện Viện muốn vỗ bàn.
Tống Giai gõ đầu của nàng, nói ra: "Đang ở quán cà phê, thành thật một chút đi."
Lâm Viện Viện không nói gì, chỉ có thể thầm hờn dỗi, trong lòng nàng, đang vẽ từng lá bùa một để nguyền rủa Lục Dương.
Cửa quán cà phê lại mở ra.
Lý Triết Viễn nắm tay một học muội đi đến.
Sau khi nhìn thấy Tống Giai cũng ở trong quán, biểu lộ của hắn hơi cứng lại một chút, nhưng rất nhanh lại hồi phục, sau khi chịu đựng nhiều lần đả kích, Lý Triết Viễn đã hiểu ra một đạo lý hiển nhiên.
Tống Giai không dễ theo đuổi.
Hơn nữa.
Hắn cũng không hơn nổi Lục Dương.
Tiếp tục tấn công nữa cũng vô ích, còn thêm lãng phí thanh xuân của ban thân.
Vì vậy hắn lập tức đổi mục tiêu, dưới qua trình tìm hiểu, hắn rất nhanh tìm được một học muội năm dưới, lớn lên cũng không tệ.
Tống Giai cùng Lâm Viện Viện vốn cũng định đi ra ngoài, đương nhiên bọn họ nhìn thấy Lý Triết Viễn rồi, thời điểm đi ngang qua hai người, Lâm Viện Viện dùng ánh mắt của mình đánh giá muội tử bên cạnh Lý Triết Viễn một cái, lạnh lùng nói ra: "Cặn bã nam!."
Nói xong.
Nàng hừ một tiếng.
Đẩy cửa rời đi.
Lý Triết Viễn triệt để bối rối.
Cái tiểu nha đầu này, ăn thuốc súng sao?
"Học trưởng, chuyện gì xảy ra vậy a?"
Tiểu muội bên cạnh có chút khẩn trương hỏi.
Lý Triết Viễn cười nhạt một tiếng, nói ra: "Không có gì, em thấy nữ sinh lùn kia không, cũng là sinh viên viện y học chúng ta đấy, nàng lúc trước một mực theo đuổi ta, nhưng mà bị ta nghiêm khắc cự tuyệt, bây giờ nhìn thấy hai chúng ta ở cùng một chỗ, nên này sinh lòng ghen ghét chứ sao..."
"Là như thế sao."
Tiểu học muội nhẹ nhàng thở ra.
"Chị ấy lớn lên cũng không tệ lắm, chỉ có điều chiều cao hơi thấp."
Lý Triết Viễn cũng cười nói: "Đúng vậy a, quá thấp, tuy nhiên, cho dù nàng ấy có cao một mét bảy, anh cũng không thích, bởi vì trong tim anh đã có người rồi."
Nữ sinh nghe vậy, sắc mặt ửng đỏ: "Để em mời anh uống cà phê..."
"Được."
Lý Triết Viễn nhẹ gật đầu.
Hắn biết rõ, nữ sinh bên cạnh mình trong nhà rất có tiền.
Nếu như không phải trùng hợp nhìn thấy túi sách Chanel của đối phương, hắn cũng sẽ không chủ động xuất kích, theo đuổi đối phương, hiện tại xem ra, kết quả cũng không tệ...
Nhưng.
Cũng không thể nóng vội.
Lý Triết Viễn mỉm cười, nhìn học muội đi mua hai ly cà phê.
...
Rời khỏi quán cà phê nơi bờ sông.
Lục Dương liền đi tới vườn khởi nghiệp, đến công ty.
"Chủ tịch tốt."
"Chủ tịch."
....
Lên tầng bảy, bây giờ còn chưa tới thời gian đi làm ca chiều, trên đường cũng có người đi đến công ty, sau khi nhìn Thấy Lục Dương, cả đám đều nhao nhao chào hỏi...Hiện công ty số lượng nhân viên vẫn tiếp tục tăng lên, một tầng bay thôi có chút không đủ dùng.
Chẳng lẽ còn phải thuê thêm một tầng nữa?
Lục Dương khẽ nhíu mày.
Đi vào văn phòng 702, Lục Dương đến thẳng phòng Lữ Tiểu Vũ.
Giám đốc Lữ không biết đang vội vàng viết cái gì, thanh âm bàn phim vang lên đùng đùng không dứt, có thể là do nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, phát hiện người tới là Lục Dương, nàng lại tiếp tục bắt đầu gõ tiếp.
"Nhìn thấy ông chủ của mình tới, cũng không đứng dậy chào hỏi à?"
Lục Dương cười khổ một tiếng.
"Đi đến sau lưng của Lữ Tiểu Vũ."
Nhìn màn hình máy tính của nàng, hỏi: "Đang viết gì vậy?"
"Kế hoạch."
Lữ Tiểu Vũ lên tiếng.
Cảm giác có người đứng đằng sau lưng mình, toàn thân của Lữ Tiểu Vũ không được tự nhiên, nàng ngừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: "Lão bản, mấy ngày nay ngươi đi đâu? Ta đến văn phòng của ngươi nhiều lần, nhưng lần nào cũng đều không thấy."
"Đi công chuyện."
Sắc mặt Lục Dương không đổi, trả lời.
"À."
Khuôn mặt Lữ Tiểu Vũ tràn đầy biểu lộ hoài nghi.
Lục Dương chống tay lên bàn, sau đó nhảy lên bàn làm việc của Lữ Tiểu Vũ ngồi, từ trên cao nhìn xuống Lữ Tiểu Vũ, hỏi: "Ta nói ngươi giúp ta xin cha ngươi nghỉ phép, ngươi nói chưa?"
Buổi sáng thứ ba, Lục Dương vừa vặn phải đi đến Miêu Thôn, nên không thể đi học được môn tự chọn, liền nhờ cậy Lữ Tiểu Vũ hỗ trợ xin phép cho hắn nghỉ, mà nghĩ lại cũng kỳ lạ, hắn bình thường đến môn chuyên ngành cũng không đi học, chỉ riêng môn học tự chọn này là xin phép nghỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận