Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 463: Bác Sĩ Lâm Trở Về (2)

"Đúng vậy, ngươi đừng nói ngươi không biết chuyện này nhé, chuyện quan trọng như vậy, lão Quan không nói cho ngươi biết sao? Ta không tin đâu."
"Lễ hỏi của nha đầu Quan Quan bao nhiêu a? Nàng lớn lên xinh đẹp như vậy, còn là sinh viên của đại học trọng điểm, ít nhiều lễ hỏi cũng phải hơn mười vạn."
"Đứa con rể kia cho lão Trương một bao thuốc hơn bảy mươi tệ, làm sao có thể thiếu tiền lễ hỏi được..."
“Nghe lão Trương nói cậu con rể này có hai chiếc xe, lần trước lái một chiếc Audi đưa Quan Nguyệt về, lần này tới thì đi một chiếc Passat, đúng là gia đình có điều kiện mà.”
“Ở huyện chúng ta mà có hai chiếc xe hơi thì đúng là nhà giàu rồi, ông xã già tôi tích góp lắm vẫn chưa đủ tiền mua Passat.”
...
Mọi người ta một câu, ngươi một câu, làm Lâm Thanh Nhã cuối cùng cũng hiểu rõ.
Là bạn trai của Quan Quan đến nhà.
Hơn nữa.
Hình như toàn bộ tiểu khu đều biết chuyện này rồi.
Nhìn cái xú hướng này, chỉ sợ ngày mai huyện ủy biết, ngày sau cả huyện thành đều biết.
Điều này cũng thật là...
Lâm Thanh Nhã hít sâu một hơi, bảo mình bình tĩnh lại, bạn trai của Quan Quan nàng chưa từng gặp qua bao giờ, sao hiện tại ai ai cũng biết rồi?
Tình hình có chút không ổn.
Ba người thành chợ, nhiều người nói như vậy thì đồng cũng thành vàng, hiện tại nàng có giải thích thế nào cũng chưa chắc đã có người tin.
Lâm Thanh Nhã vội vàng nói một tiếng đi trước, sau đó dừng xe điện trước cửa tiểu khu đi lên.
Cửa không có khóa.
Lâm Thanh Nhã đẩy cửa, liền gửi thấy một mùi rượu nồng đậm, lão Quan uống rượu sao?
"Mẹ, mẹ về rồi."
Quan Nguyệt nhìn thấy Lâm Thanh Nhã trở về, liền đánh tiếng cho mọi người biết, trong lòng thì có chút khẩn trương.
Trong nhà, nàng không sợ cha mình là Quan Kiến Quốc, chỉ sợ mỗi Lâm Thanh Nhã, không biết có phải do ảnh hưởng từ bé không, mẹ bình thường tương đối nghiêm khắc, đối với chồng con cũng vậy.
"Lão bà, bà về rồi à, đây là Lục Dương, là bạn trai của Quan Quan."
Quan Kiến Quốc ợ hơi một cái, sau đó chỉ vào Lục Dương giới thiệu.
Mời Lục Dương tới nhà, trước kia ông đã thương lượng với Lâm Thanh Nhã, nên Quan Kiến Quốc cũng không sợ bị lão bà quở trách.
Lục Dương đứng dậy, nói ra: "Chào cô ạ."
"Cậu là Lục Dương."
Lâm Thanh Nhã nhìn nam sinh này, nàng cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không biết bản thân đã gặp ở đâu.
"Đúng rồi a."
Lục Dương nhẹ gật đầu, nhìn biểu lộ của Lâm Thanh Nhã, hắn biết, trong lúc nhất thời LamaThanh Nhã chưa chắc đã nhận ra mình, đó là một tin tức tốt, hắn trực tiếp mở miệng, nói ra: "Cô, lần trước chúng ta đã gặp nhau trong bệnh viện."
Lâm Thanh Nhã bây giờ chưa nhớ tới, nhưng chắc chắn về sau sẽ nhớ lại, không bằng tự nói lúc này, như vậy cũng không làm ra vẻ mình đang làm trái lương tâm, phải tỏ ra mình là người chính nghĩa, cây ngay không sợ chết đứng.
Thời điểm này tuyệt đối không được chột dạ, chột dạ liền xong đời.
Cũng may, kiếp trước rèn luyện ở ngành giải trí, làm Lục Dương rèn luyện cho mình một cái da mặt rày cũng tố chất tâm lý thép, trong các giới giải trí này, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, nói dối chém gió là chuyện thường ngày của hắn.
"A, ta nhớ rồi, lần đó..." Lâm Than Nhã nghĩ tới, sau đó liền nhíu mày, nàng nhớ lại thời điểm ở bệnh viện, Lục Dương cũng với con gái Ngô Mẫn Hà ở một chỗ.
Lục Dương nói tiếp: "Lần đó là mẹ của một người bạn cháu bị nhập viện, viện phí không đủ, nên tới mượn cháu ít tiền, vì vậy ngày đó cháu chạy qua đưa tiền nên gặp cô."
Lâm Thanh Nhã hỏi: "Cô gái kia là bạn học à?"
"Dạ, là Liễu Thanh Thanh, Quan Nguyệt cũng biết..."
Lục Dương nhìn Quan Nguyệt.
"Con biết, Liễu Thanh Thanh bằng tuổi chúng con, học cùng khóa, thành tích học tập không tồi, mỗi lần xếp hạng đều trong top 10, nếu so với con thì chỉ kém một tí." Quan Nguyệt đối với Liễu Thanh Thanh cũng hiểu rất rõ, ấn tượng với thành tích học tập...
"Không biết vì sao, hình như nàng ta không đi thi đại học, nếu mà đi thi, không đậu vào được trường top thì cũng đậu vào cùng trường với con."
"Trong nhà Liễu Thanh Thanh xảy ra chuyện."
Lục Dương nhìn Quan Nguyệt nói ra.
"Cha của nàng vỡ nợ nên chạy trốn, mẹ của nàng thì bị bênh nặng nên nằm bệnh viện, nàng đến tim ta mượn tiền, nể mặt bạn học nên ta cho nàng ấy mượn ít tiền, Quan Quan, em sẽ không giận chứ."
"Không giận a, tiền của anh, anh muốn cho ai mượn cũng được, huống chi còn đưa người ta để chữa bệnh cho mẹ." Quan Nguyệt cũng không thèm để ý.
Lục Dương cười cười, rồi hướng Lâm Thanh Nhã, nói ra: "Cô, mẹ của Liễu Thanh Thanh sao rồi ạ?"
Trong mắt Lâm Thanh Nhã đã giảm bớt nghi ngờ, nói ra: "Ngô Mẫn Hà đã xuất viện lâu rồi, chỉ lâu lâu mới đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ, tình hình thân thể bây giờ phục hồi rất tốt."
"Vậy thì tốt rồi."
Lục Dương may mắn nói.
....
Bạn cần đăng nhập để bình luận