Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 571: Bài Tập (2)

Ngoài trừ Triệu Tinh Nguyên ra.
Từ tiết thứ nhất đến bây giờ, người bạn học này thủy chung chưa từng xuất hiện qua, thậm trí là nam hay là nữ, Lục Dương cũng không biết.
Điểm danh xong.
Lữ Lâm cười nói: "Lục Dương, sao tiết trước ngươi không tới."
"Có việc, xin nghỉ."
"Ta còn tưởng rằng ngươi ra ngoài chơi gái, bị cảnh sát bắt."
Lữ Lâm cười hắc hắc, miệng như ngứa đòn.
Có thể là do hắn cảm thấy, mình sắp được kết bạn với Hạ Vi rồi, nên có chút kích động.
Lục Dương cũng chẳng buồn phản ứng lại với hắn.
Bảy giờ năm mươi.
Lữ Bảo Hoa đúng giờ đến phòng học.
Tiết học cuối cùng, Lữ Bao Hoa cũng không có dạy nội dung gì, đầu tiên là tổng kết lại môn học, cuối cùng bố trí bài tập, yêu cầu trong một tuần, viết về tổng kết môn học này, sau đó gửi đến gmail cho ông.
Điểm cuối cùng được bao nhiêu điểm, quyết định bởi bài tập này, còn điểm bình thường khi đi học vẫn được giữ nguyên.
Tiết học này vốn tổ chức để dặn dò cho học sinh, làm xong hết thảy, Lữ Bảo Hoa cho lớp tan học trước nửa giờ.
"Lớp trưởng, gặp lại sau."
"Gặp lại sau..."
...
Trước cửa ra vào học viện Thương Mại.
Lục Dương mặt mày ủ rũ.
Phát biểu trước mặt tân sinh chỉ còn hai ngày nữa thôi, mình bây giờ một chữ bản thảo cũng chưa viết, hiện tại còn phải viết tổng kết, thật sự quá khó sống rồi.
Mấu chốt là, hai thứ này còn không phải dễ ghi, cũng không thể lên mạng sao chép cảm ngộ của người ta về được, hơn nữa bài tập còn liên quan đến điểm thi.
Ài.
Thở dài.
Lục Dương nghĩ tới Từ Thi.
Nếu nhờ Từ Thi giúp đỡ làm bài tập, nàng chắc chắn không từ chối, tuy nhiên Từ Thi lại học khoa tự nhiên, lịch sử cận đại, khẳng định nàng không hiểu rõ lắm, nếu giúp hắn làm bài tập, nàng phải thức đêm học bổ túc lại, Lục Dương trong lòng cũng có chút băn khoăn.
Vậy thì còn có thể nhờ ai đây?
Trần Thu Nguyệt?
Thôi bỏ đi, nàng cũng chẳng hơn mình mấy.
Suy nghĩ một chút.
Lục Dương nghĩ tới Lữ Tiểu Vũ.
Không biết vì cái gì, mặc kệ Lục Dương đem sự tình gì giao cho Lữ Tiểu Vũ, nàng sẽ giải quyết toàn bộ, trong lòng Lục Dương đối với Lữ Tiểu Vũ có cảm giác rất đáng tin cậy.
Tuy rằng Lữ Tiểu Vũ bình thường bận rộn.
Nhưng rút thời gian ra viết một bài tổng kết thì cũng không khó lắm nhỉ? Dù sao nàng cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học Tsunghia, viết mấy thứ này không phải đơn giản như con nít đọc sao, nói là làm liền, rời khỏi học viện Thương Mại, Lục Dương gọi điện cho Lữ Tiểu Vũ.
"Giám đốc Tiểu Vũ, tan làm chưa?"
Ngữ khí Lục Dương vô cùng ôn nhu.
Lữ Tiểu Vũ ở trong điện thoại cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời: "Vẫn chưa, đang chuẩn bị đi, có chuyện gì không chủ tịch?"
"Không có gì, chỉ muốn tiễn ngươi tan ca, ta ở dưới cổng vườn khởi nghiệp chờ ngươi."
Năm phút đồng hồ sau.
Hai người ở vườn khởi nghiệp gặp nhau.
Giờ này cũng hơn tám giờ rồi, nhân viên tăng ca đa số cũng đã tan làm, trừ một ít nhân viên phục vụ khách hàng, bọn họ còn phải kiên trì đến mười giờ rưỡi.
Hai người hướng phía nhà trọ công nhân viên chức đi đến.
"Chủ tịch, có phải ngươi có chuyện gì muốn nói không?"
Lữ Tiểu Vũ cổ quái hỏi một câu.
Vô sự hiến ân cần, không phải đạo chích cũng là kẻ trộm... Lữ Tiểu Vũ cùng không cho rằng Lục Dương hảo tâm, hơn nữa đêm đến tiễn nàng về nhà.
"Là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ ngươi."
Lục Dương có chút xấu hổ nói.
"Ta biết ngay mà."
Lữ Tiểu Vũ vừa đi, vừa nhếch miệng.
Lục Dương cười khan một tiếng ,nói ra: "Là như vậy, chỗ ta có một bài tập, nhưng hiện tại bận quá rồi, cho nên muốn nhờ cậy đồng học Lữ Tiểu Vũ không gì không làm được."
Lục Dương nói nội dung.
"Tổng kết lịch sử cổ đại."
Ánh mắt Lữ Tiểu Vũ chớp chớp.
"Lục Dương, ngươi không phải là tác giả nổi tiếng sao? Viết mấy thứ này còn không phải là đơn giản?"
Lục Dương thở dài: "Ta nói lại lần nữa, ta viết tiểu thuyết, không phải viết bản thảo hay viết báo, hai chuyện này khác nhau, hơn nữa, ta còn bận chuyện khác."
Lục Dương nói về đại hội tân sinh mà bản thân mình phải lên phát biểu.
"Ta vốn định cự tuyệt, nhưng lão viện trưởng đã đánh tiếng rồi, phải nể mặt mũi, vì vậy mới đồng ý phụ đạo viên, đây cũng giúp công ty trả hết ân tình, bản thảo phát biểu ra sao, ta cũng không biết viết thế nào, nếu không như vậy đi, ngươi giúp ta viết bản thảo phát biểu, ta viết tổng kết lịch sự cận đại...Ngươi chọn đi."
"Ta chọn...."
Lữ Tiểu Vũ nói xong, liền sửng sốt.
Sau đó nàng phát hiện.
Mình lại bị Lục Dương hố rồi.
Hai cái này đều không phải chuyện của mình, tại sao mình phải chọn.
"Chủ tịch, ngươi không thể vất vả một chút được a? Nào có nhờ như vậy, ta cũng rất mệt mỏi mà, hơn nữa, ngươi học cái gì, làm sao ta biết?"
Lữ Tiểu Vũ phàn nàn nói.
"Đồng học Tiểu Vũ, đi mà, ta thật sự không còn cách nào hết."
Lục Dương giật giật tay áo Lữ Tiểu Vũ, cầu khẩn nói.
Nhìn bộ dạng lão bản như vậy.
Lữ Tiểu Vũ có chút mềm lòng.
"Vậy được rồi, ta giúp ngươi viết tổng kết."
"Thật tốt quá, đồng học Tiểu Vũ, ngươi chính là thiên sứ của ta."
Đến nhà trọ, Lục Dương hưng phấn vỗ trên người Lữ Tiểu Vũ một cái, sau đó xoay người rời đi.
"Lão bản hỗn đản, ngươi vỗ mông ta làm gì vậy!."
Lữ Tiểu Vũ hướng về phía Lục Dương rời đi, hung hăng nói.
Bất quá, Lục Dương cũng đã sớm chạy xa.
Lữ Tiểu Vũ bất đắc dĩ đi lên lầu.
Về đến nhà.
Lữ Bảo Hoa cũng vừa vặn trở về nhà, đang rửa mặt.
Lữ Tiểu Vũ nhìn thoáng qua phụ thân, hữu khí vô lực nằm trên ghế sa lon, nói ra: "Đồng chí lão Lữ, giúp con viết bài tập được không nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận