Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 560: Hẹn Nhau (1)

Một quán cơm ven đường.
Nữ sinh ăn như hổ đói hết một dĩa cơm chiêm, trên khóe miệng còn dính vài hạt gạo, nhưng nàng cũng không thèm để ý, sau khi ăn xong, đầu lưỡi xoay tròn một cái đem hạt cơm ở khóe miệng bốn phía nuốt vào.
Nhai nhai cắn cắn vài cái, nuốt vào trong bụng.
Trong dĩa cũng chỉ còn mất hạt cơm, nàng cũng không có buông ta.
"Lão bản, thêm một dĩa nữa."
Lục Dương nhìn không nổi được rồi.
Nữ sinh có chút xấu hổ, nói: "Cảm ơn ngươi a, kỳ thật ta cũng gần no rồi."
Trong câu nói của nàng còn có hàm nghĩa.
Ta chỉ mới gần no thôi, còn thiếu chút nữa mới no.
Lục Dương cười cười, một dĩa cơm rang mới có sáu tệ, mà tiền bản thân mình kiếm được một phút, cũng có thể để đối phương no đến chết rồi.
Chờ đợi lão bản đưa cơm tới.
Lục Dương hỏi: "Ngươi sao vậy, sao lại thành ra cái dạng này, có thể kể một chút cho ta nghe được không?"
Nữ sinh do dự một chút.
"Ngươi có thể nghĩ kỹ, nếu như ta cảm thấy hứng thú, có thể giúp người tìm một công việc, những người khác thì chưa hẳn đâu, người tốt như ta đã không còn thấy nhiều nữa."
Lục Dương cười cười.
Nghĩ đến lúc trước bị một mực cự tuyệt, nữ sinh nói ra: "Ta từ quê ra ngoài làm công, bị người ta lừa, lúc đầu nói đi làm nhân viên phục vụ, không nghĩ tới lại đến địa phương đó làm phụ vụ..."
"Ta muốn rời đi, nhưng người kia lại cản lại, nên ta liền tìm cơ hội vụng trộm chạy ra ngoài."
"Lúc ta trốn ra ngoài chỉ còn ba trăm tệ, toàn bộ tiêu vào vé xe, sau đó còn thừa lại sáu mươi tệ, sau đó dùng năm mươi tệ làm chứng minh, còn dư lại mười tệ, ta cầm cự ba ngày..."
....
Nữ sinh chậm rãi nói ra tạo ngộ của bản thân.
Lục Dương tỏ ra không tin, hỏi tiếp.
"Vậy địa phương đó ở đâu?"
Nữ nhân trừng mắt.
"Là mấy loại quán rượu ca hát chứ ở đâu."
Nói xong, nàng mở túi của mình ra.
Tìm một cái thẻ công tác đưa ra.
Đặt ở trên bàn, nói ra: "Ta cũng không có lừa ngươi, ngươi xem...Thẻ công tác còn ở đây này."
Lục Dương cầm lên nhìn nhìn, tấm thẻ này còn mới tinh đấy, trên thẻ còn có cọng dây đeo màu lam, trên tấm thẻ viết, Hoàng Gia Thành Entertaiment, nhân viên phục vụ, Tô Ngọc Hồng.
Nàng tên là Tô Ngọc Hồng?
Khó trách người ta lại kêu nàng la Tiểu Hồng tỷ.
Đây không phải trốn ra được sao?
Sao lại trở về làm cái nghề kia, Lục Dương không biết rõ nguyên do trong đó, cũng không cách nào hỏi được, dù sao, hiện tại Tô Ngọc Hồng cũng chỉ mới đi ra làm công thôi.
Thời điểm chụp ảnh, Tô Ngọc Hồng còn không biết rõ ràng mình sẽ làm công việc gì, trong ánh mắt, rõ ràng mang theo vài phần chờ mong đối với sinh hoạt tiếp theo...
"Ngươi bao nhiêu tuổi, trưởng thành chưa?"
Lục Dương đặt tấm thẻ công tác xuống.
Tô Ngọc Hồng cẩn thận đem tấm thẻ cất lại, dù sao, đây cũng là lần thứ nhất nàng chụp ảnh, ảnh chụp cũng không tệ lắm, không thể lãnh phí...Nàng nói ra: "Đương nhiên là trưởng thành rồi, không trưởng thành sao có thể đi làm công? Ngươi có phải bị ngốc hay không hả? A, xấu hổ quá, đây không phải ý tứ của ta, là thói quen, thói quen thôi, thời điểm trước khi đi làm, ta cũng vừa mới qua sinh nhật tuổi mười tám, nên trưởng thành rồi..."
"Vậy nhà ngươi biết rõ tình trạng bây giờ của ngươi chưa?"
Lục Dương hỏi tiếp.
Tô Ngọc Hồng lắc đầu: "Không biết, ba nội ta bây giờ lớn tuổi rồi, trong nhà cũng không có điện thoại, hơn nữa, ta cũng không dám nói cho bà biết, không muốn bà lo lắng nhiều hơn."
"Trong nhà ngươi không còn có những người khác sao? Ba mẹ ngươi đâu?"
"Trước kia trong quê có hồng thủy, ba mẹ ta cùng nhau đi trợ giúp chống lũ, sau đó liền không trở về nữa, ta đã sớm quên bộ dạng của bọn họ rồi, ta từ nhỏ lớn lên cùng bà nội, còn có một đệ đệ, đang học sơ trung."
Tô Ngọc Hồng cũng không giấu giếm.
"Đồng học, ngươi có công việc gì giới thiệu a? Chỉ cần không phải chuyện vi phạm phát luật, cái gì ta cũng có thể làm, từ giặt quần áo đến nấu ăn, mọi thứ đều tinh thông, ta còn biết làm ruộng..."
"Ngươi biết lập trình không?"
Lục Dương nhìn nàng.
Tô Ngọc Hồng sửng sốt xuống.
"Lập trình là cái gì."
"Ngươi không phải nói mọi thứ bản thân đều tinh thông sao?"
Lục Dương chính là đang trêu chọc nàng một chút.
Tô Ngọc Hồng liền tăng thêm một cái hạn chế phía trước, nói ra: "Ý ta nói, mọi thứ ở dưới nông thôn đều biết cả, nhưng trên thành phố có nhiều công việc, ta phải học một tí mới biết được"
"Được rồi, được rồi, khỏi cần học, để ta giới thiệu cho ngươi một công việc đơn giản nhất."
Lục Dương lắc đầu.
Để cho Tô Ngọc Hồng đi học lập trình.
Bỏ đi mà làm người.
Hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh, nàng chưa chắc có thể ghi hết toàn bộ.
"Ngươi giới thiệu cho ta công việc gì?"
Tô Ngọc Hồng tò mò hỏi.
Lục Dương cũng không nói gì, chỉ nói lại: "Ngày mai ngươi sẽ biết, ngươi sẽ không cho rằng ta đang lừa dối ngươi chứ?"
"Không, không phải, ngươi là người tốt."
Tô Ngọc Hồng ngượng ngùng cười cười.
Kỳ thật nàng vẫn tương đối lo lắng.
Chủ yếu là sợ bì lừa lần nữa.
Nhưng, lần này coi như bị lừa, công việc này vẫn phải làm a, không còn cách nào khác, nếu như không tìm được việc làm, nàng chỉ sợ sẽ phải chết đói.
Lão bản đầu bếp lại bưng tới một dĩa cơm chiên.
Tô Ngọc Hồng bưng lên nhìn nhìn.
"Ngươi có muốn ăn một chút hay không, phần này nhiều lắm."
Lục Dương khoát tay: "Không cần, tối nay ta ăn nhiều rồi."
"A, vậy thì ta không khách khí nữa."
Tô Ngọc Hồng lại một lần nữa vùi đầu vào ăn.
Nhìn bộ dạng này của nàng, Lục Dương biết rõ, bản thân mình đoán đúng rồi, gia hỏa này, đoán chừng quả thật đói đến thảm rồi, dù sao mười tệ, dùng để kiên trì ba ngày...Hình như có chút khó khăn.
Ngoài trừ trong Thành Thôn ra, thì Lục Thành giá cả vẫn tương đối cao.
Lục Dương đứng dậy.
Đi đến bên cạnh tủ lạnh, cầm ra hai chai trà xanh, sau khi trở về, đưa cho Tô Ngọc Hồng một chai, nói ra: "Uống chút đi, coi chừng nghẹn."
"Cảm ơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận