Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 865: Quay Về

Sáng ngày hôm sau.
Lục Dương tỉnh lại đã bảy giờ sáng, rút điện thoại khỏi sạc pin, sáng nay khoản năm giờ, hắn có tỉnh lại một lần, cúp điện thoại, sau đó liền cắm sạc cho đầy.
Vệ sinh đơn giản một hồi, Lục Dương gõ cửa phòng sát vách.
"Cháu tỉnh rồi."
Cậu nhỏ Tiền Quân mở cửa ra.
Lục Dương nhìn vào trong phòng, bà ngoại cũng đa tỉnh, trên mặt đất còn để một cái balo của cậu nhỏ, xem ra đã thu dọn xong.
"Trước đi ăn sáng, khách sạn này bao bữu sáng đấy, ăn xong, chúng ta liền xuất phát quay về."
Lục Dương nói ra.
"Được, để cậu mang theo hành lý, ăn xong trực tiếp đi..."
Tới nhà hàng ở khách sạn dùng bữa sáng, sau khi nhét đầy cái bao tử, ba người liền cũng nhau xuống lầu, trả phòng, lái xe quay về huyện Thanh Sơn, kết thúc chuyến lữ hành đến Giang Thành.
Thời gian xuất phát khoản tám giờ, về đến huyện Thanh Sơn đã hơn mười một giờ, từ chối ở lại nhà cậu nhỏ ăn cơm, Lục Dương lái xe thẳng đến trung tâm thương mại Hưng Long.
Giờ này, phụ thân nhất định vẫn còn ở cửa hàng.
Tầng hai thương mại, Lục Dương hướng về nhân viên bán hàng nhẹ gật đầu chào, sau đó đi tới hướng phòng nghỉ, quả nhiên, phụ thân Lục Vĩ ở chỗ này...
Ông vẫn như cũ xem phim điện ảnh, ngồi uống trà, sinh hoạt vô cùng thoải mái.
Vốn cho rằng, mẹ không có ở nhà, chất lượng sinh hoạt của phụ thân sẽ giảm xuống, hiện tại xem ra, thuần túy là do mình nghĩ nhiều, chất lượng tốt hay không, còn phải quyết định xem có tiền hay không.
Ai nói người thành thật không biết hưởng thụ?
"Ồ, con về rồi, sao không gọi điện thông báo cho ta biết."
Lục Vĩ ngẩng đầu, nhìn thấy nhi tử trở về, ấn vào dấu cách trên bàn phím, đem bộ phim dừng lại...
"Phụ thân, khoảng thời gian này người sống rất thoải mái đấy."
Lục Dương tới máy đun nước pha cho mình một ly nước lạnh, uống một hơi cạn sạch.
"Ha ha, con còn chưa ăn cơm chưa phải không, ta vừa gọi cơm xong, để ta gọi người ta đưa thêm một phần cơm tới đây..."
Lục Vĩ cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc.
Để điện thoại xuống.
Lục Vĩ hỏi: "Thân thể bà ngoại thế nào? Kiểm tra chưa? Có vấn đề gì không."
Lục Dương nói ra: "Có chút vấn đề, kiểm tra bác sĩ nói là Viêm Teo Dạ Dạy, vẫn tương đối nghiêm trọng."
"Nghiêm trọng vậy sao, có cần phải phẫu thuật không?" Lục Vĩ nhíu nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.
Lục Dương lắc đầu: "Không cần phẫu thuật, uống một chút thuốc là được, trước phải uống thuốc nhìn xem, nếu như khống chế được thì tốt, cậu nhỏ bên kia cũng biết, cậu đáp ứng sẽ thúc dục bà ngoài uống thuốc, bên phía bà ngoại còn không biết bà bị bệnh, nên chuyện này ba đừng nói ra."
"Ừ, ta biết rồi, mẹ con biết chưa?"
Lục Vĩ lại hỏi.
"Con còn chưa nói với mẹ, chờ con quay về Lục Thành, sẽ nói với nàng sau, ở trong điện thoại nói không rõ ràng, lại khiến mẹ càng thêm lo lắng.."Lục Dương nói ra.
"n, vậy con tính khi nào về Lục Thành?" Lục Vĩ đứng dậy, nhúc nhích bả vai.
"Ngày mai đi."
"Vậy được, trường học cũng không có nghỉ, vẫn mau mau quay lại."
Đồ ăn Lục Vĩ gọi rất nhanh được đưa tới.
Vốn chỉ kêu mấy món ăn, nhưng bởi vì có Lục Dương, nên Lục Vĩ lại kêu thêm hai món ăn một chén canh, mùi vị của cửa hàng này không tệ, vì để tránh cho lãnh phí, hai người đều ăn rất no.
"Em họ ngươi ngày mai thi tốt nghiệp phổ thông, nếu ngươi không có việc gì bận, buổi chiều có thể đi tới thăm nàng, với lại chuyện của bà ngoại, cũng cần phải nói dì nhỏ một câu..."
Lúc ăn cơm, Lục Vĩ dặn dò.
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Dì nhỏ cũng là con gái bà ngoại, chuyện lớn như vậy, khẳng định phải nói với nàng một tiếng, nếu không, không chừng người khác sẽ tưởng đem dì trở thành ngoại nhân.
Dù sao hiện tại cậu nhỏ dọn lên thị trấn, tất cả mọi người đều ở đây, chỉ có dì nhỏ Lục Dương vẫn còn ở thị trấn Song Cát, nếu như bệnh tình bà ngoại lớn như vậy mà không nói cho nàng biết, khó mà nói trong lòng sẽ không có khúc mắc.
Giải quyết xong bữa trưa, nghỉ ngơi trong phòng một hồi, ba giờ chiều, Lục Dương tới siêu thị tầng một, mua ba thùng sữa bò, thời điểm đi ngang qua văn phòng phẩm, lại mua cho Lữ Tiểu Vũ tập đề thi mô phỏng Đại Học, còn thêm mấy cuốn sổ tay thủ khoa, những thứ này Lục Dương đều mua, dù sao trước đấy hắn cũng từng dùng qua, kiến trức ở trong đó rất phong phú, còn có thể làm một ít đề mô phỏng đại học, sẽ nâng cao thành tích.
Đặc biệt là Lâm Tiểu Vũ chỉ là một học sinh cấp ba ở trường nông thôn, trình độ giáo viên khó mà nói nổi, phàm có chút năng lực hay chí tiến thủ, đều bị chuyển lên dạy cấp ba trên thị trấn, nhưng người lưu lại thường trình độ bình thường.
Thị trấn Song Cát, bất kể giáo viên hay học sinh ở đây, đại khái trình độ cũng không tốt lắm...
Trong một lớp trọng điểm ở trên thị trấn huyện, khả năng học sinh đỗ đại học phải lớn hơn 70%, nhưng ở dưới trường cấp ba nông thôn, khả năng một lớp có học sinh đỗ đại học chỉ có một hai người, thậm chí có lớp không có ai, chênh lệch này, giống như chênh lệch trên trời dưới đất.
Bây giờ cách đến kì thi đại học khoảng chừng còn trăm ngày, cố gắng một chút nâng cao cơ hội, Lục Dương đương nhiên hy vọng Lâm Tiểu Vũ có thể thi đậu đại học trọng điểm, ít nhất cũng cố gắng hết sức mình, dù sao khi con bé Lục Dương quan hệ với nhà bên ngoại cũng không tệ.
Thời điểm lái xe tới thị trấn Song Cát, đã là hơn bốn giờ chiều.
Thời gian tan học của trường cấp ba đại khái khoản năm giữa, sau đó có nửa giờ ăn cơm, rồi đến tiết tự học buổi tối, Lục Dương cũng không vội vàng đi tới trường học, trước đi tới nhà dì nhỏ, bên ngoài ngôi nhà đang được xây lại, Lục Dương thấy được dì nhỏ Tiền Bình, nàng đang cùng hàng xóm trò chuyện.
Dì nhỏ mở một cửa hàng bán đồ ăn sáng, nên bình thường vào buổi sáng khá bận rộn từ ba bốn giờ sáng, nhưng buổi chiều thì khá thanh nhàn, nhìn thấy chiếc Audi chạy tới, dì nhỏ đứng dậy...
Thấy là Lục Dương, nàng cười cười đi tới: "Dì nói sao lại giống xe của cháu như vậy, hóa ra là Tiểu Dương lái tới..."
"Đúng vậy a, dì nhỏ, cháu tới thăm dì đây."
Lục Dương đem mấy thùng sữa bò từ sau cốp lấy xuống.
Trên xe còn dư lại một lốc được tặng, ý định của hắn là trực tiếp đưa đến trường học của tiểu muội.
"Cái đứa nhỏ này, đến nhà dì còn mang đồ vật tới làm gì?"
Dì nhỏ vội vàng nhận lấy, có chút đau lòng khi Lục Dương sài tiền bậy bạ.
Lục Dương chỉ cười cười: "Tiểu Vũ sắp phải thi rồi, đây là thời điểm mấu chốt, dinh dưỡng phát đều đặn, cháu là đại ca nên chút sữa này mua cho nàng bồi bổ...Mà chú đâu?"
Cửa ra vào có mấy nữ nhân trung niên, nhưng không có thân ảnh của Lâm Đại Lâm.
"Đang ở nhá sát vách chơi mạt chược, để ta cho người gọi hắn."
"Không cần, không cần."
Lục Dương khoát tay áo.
Nhưng Tiền Bĩnh vẫn hướng về nữ nhân kia hô một tiếng: "Tiểu Thẩm, gọi lão chồng nha ta về với."
Một nữ nhân cười cười, đứng dậy đi đến nhà sát vách.
Lục Dương cũng hướng về mấy người khác cười cười, sau đó mới vào nhà, bọn hắn vừa đi vào, người ở phía ngoài liền nghị luận hẳn lên.
"Đây là chất nhi của nhà mẹ đẻ Tiền Bình, thực giỏi, còn trẻ như vậy đã lái xe hơi rồi."
"Cái nhãn hiệu kia, hình như không rẻ a, con rể của dì nhỏ nhà ta hình như làm sale của nhãn hiệu này, một chiếc giá rẻ nhất cũng hơn mười vạn."
"Không phải chính là cửa hàng trang phục Hằng Nguyên sao? Ta nghe Tiền Bình từng nói qua, đồ tết năm ngoái ta cũng mua ở đó, chất lượng không tệ..."
...
Một đám người trò chuyện, ở một địa phương nhỏ bé, ngoài trừ bàn chuyện bát quái thì không có hoạt động gì giải trí cả.
Trong phòng đợi một hồi, chồng của dì nhỏ Lâm Đại Lâm đi về.
"Tiểu Dương, ít tới nhà chơi a."
Vừa vào cửa, Lâm Đại Lâm đã đi tới, vỗ vỗ bả vai Lục Dương.
Trên tay Lục Dương cầm một quả táo đã gọt, nhìn chồng dì nhỏ đã về, hắn nói ra: "Hôm nay cháu tới đây, là có một chuyện muốn nói với hai người..."
Sau đó, Lục Dương đem sự tình đưa bà ngoại đến Giang Thành kiểm tra thân thể, kể ra một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận