Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 384: Nói Lục Dương Mua Cho

Mười giờ ba mươi phút.
Chờ các tuyển thu maratong lúc trước chạy ra xa, những tuyển thủ cùi bắp mới bước vào thi, dưới thanh âm bắt đầu của trọng tài, trẻ nhỏ cùng người lớn đều xông lên trước, như mấy con vịt chạy loạn thành đoàn.
Ba người Lục Dương ở trong đám người.
"Không phải vội, chúng ta cứ đi chậm một chút."
Lục Dương nhắc nhở.
Phía trước có quá nhiều người, vạn nhất bị ngã xuống liền xảy ra nguy cơ bị đạp, rất nguy hiểm, tuy khả năng này rất nhỏ, nhưng cũng không phải liều mạng làm gì, dù sao đây cũng không phải trận thi đấu, cứ hoàn thành năm km chạy là được rồi.
Ba người thả chậm tốt độ ,thời gian trôi dần qua, bọn họ rớt về phía sau, bốn phía trống trải hơn khi nãy rất nhiều.
"Cuộc thi lần này thật nhiều ngươi thàm gia a."
Quan Nguyệt nhìn dòng người đông đúc phía trước rồi cảm thán.
Triệu Oánh Oánh cũng nói: "Không có cách nào khác a, ai bảo Lục Thành chúng ta có nhiều ngươi, hơn nữa, phía ban tổ chức cũng không yêu cầu gì nhiều, ai muốn ghi danh đều được."
Lục Dương cười cười: "Ban tổ chức cũng không ngốc, một người năm mươi tệ, tiền dễ kiếm thế này bọn họ còn chê sao?"
Năm km đối với người hay rèn luyện sức khỏe thì không coi vào đâu, nhưng đối với phần lớn người ở đây, vẫn tương đối khó khăn, mới chạy một nghìn mét, đã thấy đám người chuyện sang đi bộ rồi.
Có người còn ngồi xuống ở ven đường nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm.
Lục Dương cũng không biết bọn họ tham gia thi đấu có ý nghĩa gì, năm mươi tệ đi ăn một nồi lẩu không tốt hơn sao, còn nếu muốn chạy, tới công viên mà chạy cho khỏe.
Lại chạy một hồi, Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh cũng mệt mỏi thở dốc hồng hộc.
Tố chất thân thể của hai nàng cũng không được tốt lắm, bình thường chạy bộ rất ít, sau khi chạy hai cây số xong, cũng bắt đầu mệt rồi.
"Lục Dương, chúng ta nghỉ một lát đi."
Quan Nguyệt không kiên trì nổi nói ra.
"Được, nghỉ ngơi một chút cũng tốt, dù sao đến được đây cũng đã là lợi hại rồi."
Lục Dương dừng bước, Triệu Oánh Oánh cũng mệt mỏi không chịu nổi, nghe được tiếng nghỉ ngơi cũng liền vội dừng lại, ba ngươi cũng không ngồi xuống nghỉ ngơi, mà đi bộ tiến về phía trước.
"Chúng ta mới chạy được hai nghìn mét sao?"
Quan Nguyệt thấy được biển báo giao thông.
"Thể em tưởng rằng chúng ta chạy xa lắm à."
"Mới chạy hai nghìn mét đã mệt mỏi như vậy rồi, không biết những ngươi kia làm sao có thể hoàn thành bài thi hơn bốn mươi nhìn mét a." Đích thân trải nghiệm, Quan Nguyệt mới biết chạy maratong khó như thế nào, chạy nhiều như vậy, không phải chân đứt luôn à.
"Do thói quen nữa, với lại ngươi ta chạy cũng không phải chạy nước rút, chỉ cần bảo trì hô hấp, là có thể kiên trì rất lâu." Lục Dương giải thích một câu.
Triệu Oánh Oánh cũng nói: "Quan Quan, là do thân thể chúng ta quá kém, không nói những người khác, ngươi nhìn Lục Dương đi, chạy lâu như vậy rồi, một chút mồ hôi cũng không có đổ."
Trên đầu Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh đầy mồ hôi, nói chuyện còn thở rất mạnh, lại nhìn Lục Dương bên cạnh, vẫn giống như lúc đầu vậy.
Chênh lệch hai bên quá rõ ràng.
"Lục Dương, anh không mệt sao?"
Quan Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Lục Dương lắc đầu.
"Anh thường xuyên chạy bộ buổi sáng, nên hai nghìn mét cũng không thấm vào đâu."
Hắn lúc trẻ tuổi thân thể rất tốt, sau khi rèn luyện gần một năm, coi như chạy hết hành trình cuộc thi, cắn môi nghiến răng vẫn có thể hoàn thành được, còn cái này chỉ có năm nghìn mét, cũng không thấm vào đâu.
Phát hiện được chênh lệch, Quan Nguyệt nắm cánh tay của Triệu Oánh Oánh, nói ra: "Oánh Oánh, sau khi chúng ta quay về trường học, buổi sáng cũng chạy bộ đi."
"Được a."
Triệu Oánh Oánh cũng nhẹ gật đầu.
"Chỉ sợ ngươi kiên trì không được lâu thôi."
"Ngươi làm được, ta cũng làm được."
"Đã nói như vậy, thì ai trong chúng ta lười biếng, phải mời khách."
Hai người đã lên kế hoạch chạy bộ, Lục Dương liền nhắc nhở: "Chạy bộ không phải không được, nhưng chạy không thể quá sớm, cũng không thể quá muộn, càng không chạy mấy địa phương ít người."
"Quan Quan, xem bạn trai ngươi lo lắng cho ngươi chưa kìa."
Triệu Oánh Oánh trêu đùa.
"Biết rồi.'
Quan Nguyệt cười vui vẻ.
Nhìn bộ dạng các nàng, rõ ràng không để trong lòng, Lục Dương lắc đầu, hắn vẫn nên quay đầu mua cho Quan Nguyệt một cái máy cháy bộ thì tốt hơn, ở Lục Thành có bạn chạy chúng cũng không sao, nhưng về huyện Thanh Sơn, một người chạy bộ, quả thật cũng khiến Lục Dương lo lắng.
Hiện tại mấy huyện, thị xã vẫn chưa có nhiều CCTV, Quan Nguyệt lại xinh đẹp thế này, Lục Dương đúng thật sợ nàng gặp phải nguy hiểm gì.
Ting Ting Ting.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lục Dương cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi cứng đò, ngón tay trượt một cái, cúp điện thoại.
"Ai vậy, sao anh không nghe máy?"
Thời điểm điện thoại Lục Dương vang lên, Quan Nguyệt cũng chú ý tới.
Lực chú ý của nữ nhân, vĩnh viên luôn đặt trên người của nam nhân.
Lục Dương cất điện thoại vào túi, nói ra: "Của môi giới nhà của, lúc trước anh đi qua trường học của em hỏi thăm mấy công ty, sau đó bọn hắn một mực luôn gọi cho anh."
"A, Lục Dương, anh ở gần trường em hỏi nhà cửa làm gì vậy."
Sắc mặt Quan Nguyệt trở nên ửng đỏ, nói
Nàng liền chú ý tới vấn đề này.
Trương Oánh Oánh cũng rất kinh ngạc.
Lục Dương tính mua nhà sao?
Lục Dương cười nói: "Anh đinh mua một căn nhà cạnh trường học, làm hậu hoa viên của chúng ta a, ta tính mua một căn phòng đã lắp đặt xong thiết bị, nhưng vẫn chưa có người vào ở, nay bên phía môi giới không có, nên bọn họ giới thiệu mấy căn phòng khác."
"Như vậy sao?"
Quan Nguyệt nhìn Lục Dương: "Kỳ thật không cần mua phòng sớm như vậy đâu, hiện tại chúng ta vẫn còn học đại học, bây giờ mua phòng quá sớm, đợi về sau em kiếm được tiền, chúng ta có thể góp lại mua."
"Anh không chờ được đến lúc đó rồi."
Lục Dương lắc đầu.
"Lục Dương, anh cũng quá xấu rồi."
Quan Nguyệt đi tới, véo canh tay Lục Dương.
"Hai người các ngươi làm đủ rồi." Triệu Oánh Oánh nhịn không được nữa, nàng nói ra: "Hai người các ngươi muốn phát cẩu lương, thì nên cân nhắc đến cô nương cô đơn như ta được không."
"Được rồi, được rồi, không nói nữa."
Sự tình điên thoại coi như đã qua, ba ngươi nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục hướng đích chạy về.
Năm km.
Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh cũng không nghĩ từ bỏ.
---
Điểm kết thúc maratong mini.
Trần Thu Nguyệt nhìn chiếc iphone của mình, nàng cau mày nói: "Lục Dương tắt máy của ta rồi."
"Khả năng hắn đang bận họp, thời điểm công ty họp, đều không cho phép sử dụng điện thoại." Từ Thi suy đoán nói.
"Ngươi từ lúc nào biết bênh hắn rồi, đợi đến lúc hắn đem ngươi bán đi cũng không biết đâu."
Trần Thu Nguyệt giật giật bím tóc đuôi ngựa của Từ Thi.
Đuôi ngựa lòi ra cái mũ, như một cái đuôi nhỏ.
Từ Thi lại nói: "Ta không đáng tiền, Lục Dương sẽ không bán ta."
"Ài, ngươi quả thật hết thuốc chữa rồi."
Trần Thu Nguyệt có chút bó tay, nha đầu Từ Thi này, đần đến chết, nhất định nàng sẽ bị Lục Dương xoay vòng vòng cho coi.
Nàng nhìn điện thoại, cũng không thấy Lục Dương gọi lại, có lẽ cũng không phải hắn nhầm tay trượt nhầm, nàng nói ra: "Ta lo lắng Lục Dương hôm nay tới đây, tìm không thấy chúng ta, bởi vì chúng ta đổi địa điểm mà hắn không biết."
Từ Thi nhỏ giọng nói: "Hắn có lẽ không đến đâu."
"Cũng chưa chắc, nhỡ đâu hắn muốn cho chút ta bất ngờ thì sao." Trần Thu Nguyệt suy nghĩ một chút.
Từ Thi tuy tin không có sự bất ngờ nào, nhưng vẫn lo Lục Dương tìm không thấy nơi, nàng nói ra: "Lục Dương không nghe được, ngươi thử gửi tin nhắn cho hắn đi, đã nói chúng ta đổi địa điểm đến đây, hắn nhìn qua tin nhắn sẽ biết."
"Muốn gửi thì ngươi gửi đi, ta không gửi đâu."
Mới vừa bị cúp điện thoại, Trần Thu Nguyệt có chút bất mãn.
"Được, để ta gửi."
Từ Thi lấy ra điện thoại, ở trên bàn phím ấn ấn, liền soạn tin nhắn, sao đó ấn vào gửi đi, nhìn màn hình lập lòe vài cái, một thông báo gửi thành công xuất hiện, Từ Thi híp mắt lại.
Trần Thu Nguyệt nhìn điện thoại của Từ Thi, nói ra: "Ngươi vẽ manga nhiều tiền như vậy, sao không đổi một cái điện thoại mới đi? Cái điện thoại này, cũng quá cũ rồi, ngươi mua lúc nào?"
"Thời điểm lên cấp ba, mẹ của ta mua, dùng cũng được nhiều năm rồi."
Thời điểm cấp ba đến giờ, cũng được bốn năm.
So sánh với điện thoại bây giờ cũng là già rồi.
"Vậy sao ngươi lại không đổi cái mới, ngươi cũng không thiếu tiền mà."
Trần Thu Nguyệt hỏi.
Từ Thi cười nói: "Cái này vẫn có thể dùng được mà, vì vậy ta không có đổi, chỉ có điều nó chụp ảnh không tốt lắm, với lại Lục Dương nói chờ 4S ra thì hãy đổi."
"Hóa ra đó là lí do ngươi không đổi điện thoại mới, thì ra ngươi đang đợi 4s ra mắt a." Trần Thu Nguyệt trêu đùa.
"Thu Nguyệt tỷ, ngươi cũng có thể đổi cái mới mà."
"Ta nghèo, không có tiền mua."
"Ngươi có thể nói Lục Dương mua cho."
"Đúng rồi, lời này ta thích nghe nè, đợi đến lúc đó ta nói Lục Dương mua cho ta."
"Hắn khẳng định sẽ mua cho ngươi."
Hai người lúc nói chuyện.
Bộ đàm đặt ở trên bàn vang lên.
"Tình nguyện viên chú ý, tuyển thủ tham gia maratong gia đình, maratong cặp đôi, maratong mini sắp về đích, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng."
Nghe được giọng nói từ bộ đàm.
Từ Thi bắt đầu nghiêm túc.
Nhìn những trai nước ở trên bàn, nàng nói ra: "Nguyệt nguyệt tỷ, ngươi đợi ở đây, ta cầm thêm mấy chai nước tới."
"Được, để ta giúp ngươi."
Trần Thu Nguyệt nói một câu, cùng Từ Thi đi lấy nước tới.
Từ Thi nhìn chằm chằm con đường về đích phía trước, nàng có chút khẩn trương, hình như sắp đối mặt với quái vật vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận