Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 564: Phát Biểu (1)

Lục Dương xem lịch tiếp theo cũng không có chuyện gì, liền hẹn đối phương tám giờ rưỡi, gặp mặt ở văn phòng làm việc giáo viên.
Nay cũng vừa tới giờ làm việc, nên văn phòng có rất nhiều giáo viên.
Sau khi Lục Dương đi vào.
Rất nhiều ánh mắt của phụ đạo viên liền chuyển tới người hắn.
Sinh viên có khả năng không biết Lục Dương lợi hại, nhưng những lão sư này mỗi ngày đều nói chuyện linh tinh bát quái, nên không có khả năng không biết, bọn họ đều biết gia hỏa này là sinh viên năm 2 viện công nghệ, tay không sáng lập lên CCilicili hiện tại đang rất hot ở trên mạng, thân gia đoán chừng có hơn hằng trăm triệu, không chỉ có như thế, người ta hăng năm còn bỏ ra năm mươi vạn đê lấy làm học bổng cho viện công nghệ.
Đặc biệt là học bổng Thanh Vân hôm qua mới phát xong.
Đối với loại sinh viên lợi hại như thế này, bọn họ cũng không dám bày ra dáng vẻ lão sư.
Đương nhiên.
Tuy hiếu kỳ thì hiếu kỳ.
Cũng không có ai đi đến chào hỏi.
Lục Dương đi đến bên cạnh Kiều Khải Minh, nói ra: "Đạo viên, thầy tim em có chuyện gì vậy?"
"Ngồi xuống đi rồi nói."
Kiều Khải Minh đứng dậy chuyển cái ghế của mình tới.
"Để em tự mình lấy."
Lục Dương đem một cái ghế trống cách đó không xa kéo tới.
Chờ Lục Dương ngồi xuống xong, Kiều Khải Minh mới lên tiếng: "Là như vậy, hàng năm sau khi tân sinh học quân sự xong, liền diễn ra một đại hội toàn thể, đến lúc đó, sẽ có một học tỷ cùng học trưởng phát biểu, lãnh đạo trường chúng ta có ý định mời em làm đại biểu của trường để phát biểu, em thấy thế nào..."
"Có thể không làm được không thầy?"
Lục Dương tỏ ra không hứng thú.
Loại hành vi thể hiện trước mắt tân sinh này, Đinh Siêu khẳng định sẽ có rất nhiều hứng thú, nhưng Lục Dương đã sớm qua cái tuổi thể hiện đó rồi.
Niên kỷ lớn rồi.
Liền không thích xuất hiện nhiều.
Kiểu Khải Minh cười nói:" Đây chính là cơ hội tốt à nha, có thể ở trước mặt tân sinh lộ mặt, đến lúc đó em theo đuổi muội tử nào cũng dễ dàng hơn nhiều."
"Đạo viên, những lời nói này, không giống lời thầy nói a."
Lục Dương không nghĩ tới, phụ đạo viên cũng sẽ mở miệng ra vui đùa như vậy.
Kiều Khải Minh cười cười: "Đây không phải hợp ý em sao?"
"Ở trong lòng thầy, em là một ham của vậy sao."
Lục Dương nhịn không được nói ra.
Kiều Khải Minh mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng âm thầm nôn ọe, khoa máy tính có hai sinh viên xinh đẹp nhất, đều bị ngươi bắt tới tay rồi, bây giờ còn ở chỗ ta giả bộ?
Tuy nhiên.
Chuyện phát biểu trước mặt tân sinh viên tương đối quan trọng.
Kiều Khải Minh còn thận trọng nói ra: "Lục Dương, lần này phát biểu, không chỉ là vinh dự cá nhân của em, đây cũng là vinh dự của viện công nghệ chúng ta a, trường học có nhiều học viện như vây, nhưng hàng năm cũng chỉ có một học trưởng có vinh dự lên phát biểu, lần này em đại diện viện công nghệ chúng ta lên đài, đối với viện chúng ta cũng có ít ánh sáng, lão viện trưởng lần trước tới kiểm tra công tác, còn nhắc đến em, nên chuyện này em cũng phải cho lão viện trưởng chút ít mặt mũi, cũng chỉ lên bục nói vài câu thôi mà."
"Được rồi."
Phụ đạo viên không hổ danh là phụ đạo viên.
Chỉ cần mấy câu thôi.
Đã đem Lục Dương dồn đến đường cùng.
Mang ra vinh dự của viện công nghệ, còn có mặt mũi của lão viện trưởng, Lục Dương đúng thật không còn cách nào cự tuyệt, lúc trước làm giấy thành lập công ty, vẫn còn may có lão viện trưởng ra mặt hỗ trợ, phần nhân tình này vẫn chưa trả xong.
Dù sao, đây cũng là một chuyện nở mặt nở mày.
Lục Dương nói ra: "Vậy được rồi, thầy bảo em lên thì em đành lên thôi...Tuy nhiên, thầy cũng nên nói cho em biết rõ, cái đại hội chào đón tân sinh này, mở lúc nào."
"Ba ngày nữa, dưới đài quốc kỳ của trường."
Kiều Khải Minh cười ha hả, tiếp tục nói.
"Em được chuẩn bị một chút bản thảo phát biểu."
Nghe được còn phải chuẩn bị bản thao phát biểu, Lục Dương phàn nàn nói: "Đạo viên, em cũng không có kinh nghiệm, cũng không biết viết mấy thứ này, nếu không, thầy nói lão sư ở trong viện, giúp em viết một cái."
"Lục Dương, em vẫn còn giả bộ ngớ ngẩn với thầy à? Em tưởng rằng, không ai biết em là một nhà xuất bản sách sao, sách cũng bán đi được hơn mấy chục vạn rồi, bây giờ còn nói, mình không biết ghi bản thảo?"
Kiều Khải Minh tự cười như không phải cười, nói ra.
Lục Dương có chút bất ngờ: "Đạo viên, ai nói cho thầy biết?"
Kiều Khải Minh nói ra: "Lớp trưởng lớp số ba, Trần Thu Nguyệt đấy, ngày hôm qua họp lớp, em chưa có tới, thầy vốn định nói nàng chuyển lời lại giúp em, giúp em một tay, sau đó nàng nói không liên lạc được với em, rồi bảo thầy tự nói đi, hơn nữa còn nói em là tác giả nổi tiếng, mấy thứ như bản thảo phát biểu chỉ là chuyện nhỏ, nhắm mắt cũng có thể viết."
"Trần Thu Nguyệt."
Lục Dương cắn răng...
Được rồi.
Cắn răng cũng không làm gì được nàng ta.
Gì mà nói không liên lạc được hả? Nữ nhân này, đoán chừng vài ngày không nhìn thấy mình, lại bắt đầu đùa nghịch rồi đây.
Lục Dương vốn định giải thích một chút, viết tiểu thuyết cùng viết bản thảo hoàn toàn không giống nhau, nhưng Kiều Khải Minh căn bản không tin tưởng, còn nói Lục Dương muốn lười biếng, không có cách nào khác, Lục Dương cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Hai người nói chuyện một hồi.
Lục Dương đi ra văn phòng.
Hắn chân trước vừa mới rời đi.
Trong văn phòng liền nào nhiệt hẳn lên.
"Lão Kiều, lão Kiều, vị này chính là người học sinh kia sao?" Một lão sư ngồi gần vị trí cửa sổ ngẩng đầu lên hỏi.
"Ừ, chính là hắn, Lục Dương."
Kiều Khải Minh nhẹ gật đầu.
"Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, người trẻ tuổi bây giờ, thật sự rất giỏi." Lão sư kia cảm thán.
"Quả thật hắn rất lợi hại."
Kiều Khải Minh tỏ vẻ nhận thức.
Nhớ lại năm trước, mới khai giảng vài ngày, Lục Dương đã mang theo một cây Trung Hoa đến phòng làm việc của hắn, giơ tay nhấc chân đều vô cùng bình tĩnh, lúc kia hắn có cảm giác, sinh viên này không giống những người sinh viên khác.
Sự thật quả nhiên không khái nhiều so với suy nghĩ của hắn.
Cậu học sinh này.
Không bao lâu liền mở công ty.
Về sau càng làm càng lớn, quả thực giống như đang nằm mơ vậy.
Hiện tại thì càng không cần phải nói.
Lần trước hắn cũng Hoàng Tiêu trò chuyện.
Nên biết được một số tin tức mới, điều này làm hắn đối với Lục Dương càng thêm không dám khinh thị nữa rồi, hiện tại công ty của Lục Dương, mỗi ngày đều kiếm được rất nhiều tiền, tiền lời một ngày của công ty, chỉ sợ đời này hắn cung chưa chắc có thể kiếm được.
Cái công ty này, cũng dần dần trở thành xí nghiệp tiêu biểu của Lục Thành, thậm chí lãnh đạo phía trên cũng hết sức coi trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận