Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 1003: Về Quê (2)

Lâm Nhị Hổ là một tài xế hợp cách, kỹ thuật điều khiển không tệ, hơn nữa xe việt dã so với xe con còn ổn định hơn, sức chịu đựng cũng không tồi, trên đường chỉ có ở trạm phục vụ nghỉ ngơi 20 phút, thời gian khác đều ở trên xe.
Chín giờ sáng xuất phát, thời điểm đến Chu Châu, đã là tám giờ tối.
Sắc trời đã muộn.
Ba người ở ngay tại nội thành đặt một khách sạn nghỉ ngơi.
"Nhị Hổ, hôm nay lái xe mệt mỏi, đợi lát nữa nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta tiếp tục xuất phát."
Trong nhà ăn khách sạn dùng bữa, Lục Dương nói ra.
Ở trên xe.
Lâm Nhị Hổ cũng nghe hai người nói chuyện, cũng biết mục đích đại khái của chuyến đi này là gì.
"Được, chủ tịch"
Lâm Nhị Hổ nhẹ gật đầu.
Một ngày lái xe, đúng là hơi mệt một chút.
Lâm Nhị Hổ trở lại gian phòng của mình, Lục Dương cùng Chu Đình Đình cũng tới một căn phòng khác.
Lục Dương đặt khách sạn xa hoa nhất Chu Châu đấy, tầng trệt rất cao, cửa sổ thủy tinh trong suốt, có thể thấy rõ cảnh đem bên ngoài, vào phòng, Chu Đình Đình đứng ở phía cửa sổ, nhìn ngọn đèn đường ngoài kia.
"Nhớ nhà à?"
Lục Dương đi tới.
Nhẹ nhàng từ phía sau ôm hai vai của nàng.
Chu Đình Đình nói ra: "Không phải...Chỉ là nhiều năm rồi không có trở về, có chút cảm giác kỳ lạ...Nếu như không phải chuyện này, em chỉ sợ, rất lâu sau mình mới trở về."
"Vậy lần này trở về, ở lại chơi lâu một chút."
Lục Dương nhẹ nhàng nói.
"Chuyện này nói sau, trước mắt vẫn là đem chuyện ba em xử lý tốt, em còn không biết làm sao đây này."
Chu Đình Đình có chút lo lắng.
Lục Dương an ủi: "Không sao, em không phải nói, bên kia cũng không phải không chỉ có phần mộ cha em sao, nếu dời mộ đi, khẳng định cũng phải dời mấy ngôi mộ khác, bản thân tìm người chuyển đi nơi khác là tốt rồi, chỉ sợ đám người thúc bá của em cũng đã tìm xong, đến lúc đó liên lạc một chút là được."
"Ài, thật phiền phức."
"Nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai chúng ta đi qua."
..
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lâm Nhị Hổ lái xe đi về phía quê quán Chu Đình Đình, Chu gia thôn ở Trấn Thiết Phô, từ thị trấn đến thôn là một con đường nhỏ rất chật hẹp, con đường chỉ có thể chứa một chiếc xe chạy qua, nếu thấy xe máy khác ở phía sau muốn vượt qua thì phải nhường đường, còn gặp phải xe từ hướng ngược chiều chạy tới liền cần tìm một bãi đất chống hay ngã ba tránh vào, bằng không thì sẽ va chạm đấy.
Nhưng mà, con đường này coi như đã rất tốt rồi, sau khi quẹo vào, chính là một con đường đất, tuy đường đi cũng được rải đá, nhưng số lương ít đến thương cảm, mặt đất đều cao thấp bất đồng, còn có rất nhiều vết xe lưu lại sau cơn mưa.
Cũng may lần này bọn hắn lái chiếc Toyota việt dã, nếu đổi thành xe hơi, thì con đường này chưa chắc có thể đi được, châm ngôn có câu nói rất hay, muốn giàu thì sửa đường, từ con đường này có thể thấy rõ, hiện trạng của cái thôn phía trước này ra sao.
Một đường đi.
Đi ngang qua mấy gia đình.
Có thể là do trong thôn rất ít khi có xe hơi chạy tới, xa xa nhìn thấy xe tiến vào đây, cũng biết là người ngoài vào trong, còn có người cố ý ra ngoài nhìn xem.
"Quen không? Có muốn xuống chào hỏi?"
Lục Dương hỏi.
"Không quá quen thuộc."
Chu Đình Đình lắc đầu.
Không để ý đến bọn họ, Lâm Nhỉ Hổ trực tiếp lái xe, lại đi tới phía trước hơn 100m, lần nữa đụng phải người một nhà, lần này Chu Đình Đình hạ kính xuống, nhìn phía người kêu.
"Đại tẩu, ca."
Đối phương một nhà ba người, một nam một nữ còn có một tiểu hài tử khoản năm sáu tuổi.
Chu Đình Đình giới thiệu, là nhi tử của đại bá cùng con đâu.
Nhìn thấy Chu Đình Đình ngồi trong xe.
Nữ nhân nguyên bản lui lại một bước kinh ngạc, sau đó kinh hỉ nói: "Đình Đình, là ngươi a, ngươi trở về rồi?"
"Đúng vậy a, chị dâu, các ngươi đi làm việc à."
Xe dừng lại, Chu Đình Đình mở cửa xe, từ trên xe bước xuống.
Lục Dương cũng đi theo.
"Đúng vậy a, ta và ca ngươi chuẩn bị ra ngoài vườn rau hái chút đồ ăn, đối với việc ngươi về nhà ta cũng biết, cha ta vốn nói tính cùng nhau dời đi, không cần phải phiền toái khiến ngươi trở lại."
"Chuyện lớn như vậy, ta khẳng định phải về a, đây là Tiểu Bàn đi, hiện đã lớn vậy sao..."
Chu Đình Đình nhìn hài tử.
Lại mở cửa xe, từ ghế sau cầm lấy một đống sữa bò, nói: "Tiểu Bàn, nhớ cô cô không, nhứng thứ này cháu cầm lấy ăn đi."
Nhìn thấy có đồ ăn vặt, Tiểu Bàn vui vẻ nhận lấy.
Nữ nhân một bên thì vỗ đầu hắn, nói ra:" Còn không mau cảm ơn cô cô, đứa nhỏ này, lớn như vậy cũng không biết cảm ơn ngươi người khác."
"Cảm ơn cô cô."
Tiền Bàn thành thật nói ra.
Chu Đình Đình khoát tay áo nói: "Lúc ta rời đi, tiểu bàn mới được hai ba tuổi, không nghĩ tới bây giờ đã lớn như vậy."
"Đình Đình, vị này là, sao không giới thiệu."
Vừa rồi Lục Dương từ trên xe bước xuống, nàng cũng chú ý đến nam nhân này, trẻ tuổi đẹp trai, đi xe rất to, nhìn qua là biết kẻ có tiền, hơn nữa cùng Chu Đình Đình một chỗ trở về, quan hệ khẳng định không giống bình thường.
"Hắn là..."
Chu Đình Đình vừa mới chuẩn bị mở miệng giới thiệu, chợt nghe Lục Dương nói ra.
"Ta là bạn trai Chu Đình Đình, Lục Dương...Chị dâu ngươi mạnh khỏe..."
"A, Xin chào, xin chào, không nghĩ tới Đình Đình ở bên ngoài lại tìm được bạn trai đẹp trai như vậy."
Nữ nhân tán thưởng nói ra.
Nam nhân bên cạnh cũng nhẹ gật đầu, lộ ra tia mỉm cười, coi như là chào hỏi, nhìn ra, trong nhà này, nữ nhân này đứng chủ đạo, nam nhân thì khá hướng nội.
"Ca, hút điếu thuốc không?"
Lục Dương móc ra bao thuốc chuẩn bị trước, mở ra đưa cho nam nhân một điếu.
Nhìn hộp thuốc trên tay Lục Dương, người nọ có chút kinh ngạc, nhận lấy điếu thuốc nhìn nhìn, sau đó cẩn thận kẹp vào trên lỗ tai, ở nông thôn, bọn hắn đều hút bao thuốc mấy tệ, mà một điếu thuốc này, đủ để đổi một bao thuốc hắn hút rồi đấy.
Chu Đình Đình tìm đúng kẻ có tiền rồi a.
"Đình Đình, ta cùng ngươi trở về đi, cho ca ca ngươi ra vườn rau hái ít rau vè ăn, trưa nay chúng ta làm một bữa."
"Được a, vậy chúng ta cùng đi."
"Lên xe đi, chị dâu, chúng ta ngồi phía sau."
"Ài, chỉ vài bước chân thôi."
"Cứ lên đi."
....
Chu Đình Đình cùng đại tẩu ngồi phía sau, kêu Tiểu Bàn cùng đi theo trở về, Lục Dương bắt tay với đường ca Chu Đình Đình, sau đó trở lại vị trí ghế phụ.
Vừa lên xe, miệng chị dâu liền không ngừng được hỏi.
Vốn hỏi Chu Đình Đình ở bên ngoài thế nào.
Lại nghe ngóng Lục Dương làm việc gì.
Chu Đình Đình chỉ nói là Lục Dương mở công ty, là lão bản, về phần nàng, hiện tại kinh doanh một cửa hàng quần áo...
Mặc dù chỉ nói đơn giản, nhưng cũng đã làm cho nữ nhân trung niên hâm mộ không thôi, nàng nói ra: "Vẫn là đại thành thị sinh hoạt tốt, ta nếu không phải còn có tiểu Bàn cùng ca ca của ngươi, cũng chạy ra ngoài rồi."
Nữ nhân vừa nói, vừa chỉ đường đi.
Xe rẽ đông rẽ tây, ngừng đến một gian nhà ngập nắng, mấy người từ trên xe bước xuống, coi như đến nơi rồi.
Phía sau cốp xe, có không ít hoa quả cùng nước uống, lần này trở về, Chu Đình Đình phải chào hỏi những đại bá thân thích của mình, nên mỗi nhà cũng phải tặng một ít, đây cũng là đề nghị của Lục Dương.
Đồ vật khá nhiều, Lâm Nhị Hổ cũng phải hỗ trợ mới cầm xuống hết.
Trước mắt đi mỗi nhà lại tặng một ít.
Đến mỗi nhà, Chu Đình Đình đều lần nữa giới thiệu Lục Dương, Lục Dương cũng rất phối hợp, chủ động chào hỏi thân thích của nàng.
Nông thôn cũng rất phức tạp, cũng không phải tất cả mọi người đều đơn thuần, có người nhiệt tình thuần phác, có người nội tâm âm u.
Đặc biệt là thời điểm đến nhà tam thúc Chu Đình Đình, Lục Dương rõ ràng có thể cảm giác được, vì sao Chu Đình Đình lại không muốn về quê đấy, nhưng sau khi biết rõ Chu Đình Đình mở cửa tiệm ở Lục Thành, bạn trai của Lục Dương là lão bản công ty, sự ghen ghét hầu như hoàn toàn thay đổi, mặt ngoài liền hài hòa không thôi.
Hận bạn có, cười bạn không, chê bạn nghèo, sợ bạn giàu.
Cho tới trưa.
Cùng theo Chu Đình Đình chạy vài nhà Lục Dương mới lần nữa càng hiểu thêm nhiều mối quan hệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận