Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 838: Qua Tết

Mỗi năm đến tết âm lịch, cả nước vui mừng, vạn dân phấn khởi, nhưng có một chỗ thì không giống như vậy.
Biên giới phía Tây Nam.
Trong một trang viên ở núi sâu.
Vương Khánh Huy cuộn mình trốn ở góc tường, thân thể không ngừng phát run lên, trời đông giá rét, hắn vẻn vẹn chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, hơn nữa trên thân còn ướt sũng.
Trên người hắn rậm rạp chằng chịt vết thương, mặt cũng sưng thành đầu heo.
Đi vào chỗ này hai tháng, Vương Khánh Huy thế nào là biết được địa ngục trần gian, từ lúc đầu còn phẫn nộ, đến lúc giả phục tùng, nhưng hắn vẫn luôn tìm cơ hội bỏ trốn, đến hôm nay, thừa dịp mấy tên trông coi đi ăn bữa cơm tất niên, hắn lặng lẽ chạy trốn vào trong núi rừng, bởi vì không biết phương hướng, nên Vương Khánh Huy bỏ trốn theo cảm giác, một mực hướng một phía chạy tới, may mắn chính là, hắn rốt cuộc cũng gặp hai người bản địa, sau khi đồng ý sẽ cho bọn họ chỗ tốt, nhờ bọn họ mang hắn rời đi, nhưng không may, lại bị hai tên kia chơi một vố đưa về lại đây.
Vương Khánh Huy không biết, chuyện tiếp theo nghênh đón mình sẽ là cái gì.
Nhưng nhất định sẽ rất thảm.
"Ồ, tiểu tử này tỉnh rồi."
Đột nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Vương Khánh Huy lặng lẽ nhìn sang, sau đó khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi.
Một tên đầu trọc mang xích vàng đi tới, chính là lão đại nơi này, gọi là Bưu ca.
"Bưu...Bưu ca..."
Vương Khánh Huy cẩn thận từng li từng tí nịnh hót.
"Tiểu tử này, một chút thành thật cũng không có, trong khoảng thời gian này nhìn ngươi biểu hiện cũng không tệ lắm, không nghĩ tới ngươi lại thừa dịp chạy trốn, thật sự làm cho ta quá thất vọng rồi.." Bưu ca đầu trọc thở dài, có chút tiếc nuối.
Vương Khánh Huy vội vội vàng vàng nói: "Bưu ca, ta sai rồi, là ta bị ám, ta về sau cũng không dám nữa."
Thời điểm này.
Vương Khánh Huy biết rõ, chỉ có cầu xin tha thứ mới có một cơ hội, tới đây hai tháng, hắn cũng nhìn thấy nhiều tên xương cứng, nhưng giờ này xương của bọn họ đều bị chôn xuống đất hết cả.
Ở địa phương này, nhân mạng như cỏ rác, sinh tử bọn họ đều năm giữa trên tay ông chủ trang viên này.
"Ta rất nguyện ý tin tưởng ngươi, nhưng lão ban nói, tiểu tử ngươi quá tâm cơ, vì vậy phải cho ngươi chút giáo huấn." Lão đầu trọc vương tay ra, tay chân đằng sau thuận thế đưa tới một cây côn sắt.
Bưu ca lạnh lùng nói:" Trước xin hai cái đùi của ngươi, để xem về sau ngươi còn chạy được nữa không."
Không chờ Vương Khánh Huy cầu xin tha thứ, mấy chân tiến lên, đem Vương Khánh Huy không chế, sau đó một gậy đánh mạnh xuống chân.
Sắc mặt Vương Khánh Huy sợ hãi, kinh hoàng nói ra: "Bưu ca, ta sai rồi, ta thật sự không dám, cho ta một cơ hội, Bưu ca...A..."
Hét thảm một tiếng.
Trong phòng truyền đến tiếng xương gãy, Vương Khánh Huy chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn chạy toàn thân, toàn bộ người thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, hắn biết rõ, chân của mình chỉ sợ không giữ được.
Sau đó, hắn lại bị đánh vô số gậy, lúc ày đây, Vương Khánh Huy mới cảm giác được nỗi tuyệt vọng.
Sắp mất đi hai chân, hắn chính thức trở thành một kẻ tù tội, không có cơ hội nào nữa để chạy khỏi cái nơi đánh sợ này.
"Không thể như vậy, còn một chân vẫn di chuyển được."
Một bên chân khác của Vương Khánh Huy bị đè xuống đất.
"Bưu ca, ta biết cách nào kiếm được nhiều tiền, lợi nhuận mấy trăm vạn, một nghìn vạn..Van cầu ngươi lưu lại một chân cho ta..." Vương Khánh Huy lớn tiếng hô.
Côn sắt chậm chạp cũng không đập xuống.
"Ngươi biết, hậu quả lừa gạt ta là gì chứ?"
Bưu ca lạnh lùng nói.
"Biết rõ, biết rõ, những người dám lừa gạt Bưu ca đều bị chôn ở ngoài."Thần sắc Vương Khánh Huy sợ hãi, cam đoan nói: "Ta thề với trời, tuyệt đối không có chút nào nói dối."
"Vậy ngươi nói một chút, làm sao có thể kiếm nhiều tiền như vậy?"
Bưu ca đi về phía trước, ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy cổ áo Vương Khánh Huy.
Vương Khánh Huy sợ hãi vội nói: "Ta nhận thức được một người, là đại lão bản, tỷ phú trẻ tuổi, chỉ cần có thể ở trên tay hắn lừa một chút tiền, thì bằng đi lừa hơn mười người khác rồi.."
"Tiểu tử như ngươi mà cũng quen mấy đại nhân vật kiểu này à?"
Đầu trọc nhíu mày, có chút không tin, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội kiếm tiền.
"Quen, quen, hắn gọi là Lục Dương, là lão bản CCilicili, ngươi có thể đi điều tra, chúng ta đều ở Lục Thành, lúc trước hắn còn đầu tư cho ta, chỉ cần ta nói có hạng mục tốt, khẳng định sẽ lừa được hắn một ít tiền."
Vương Khánh Huy nói ra.
"Điều tra đi."
Bưu ca quay đầu nhìn lại.
Một người cấm lấy điện thoại, lên mạng điều tra, một lát sau, nhẹ gật đầu, nói ra: "Có một người như vậy."
Nghe nói như thế, thời điểm nhìn lại Vương Khánh Huy, Bưu ca đã đổi gương mặt khác, nói ra: "Tìm một bác sĩ tốt, điều trị chân cho A Huy, mặt khác đổi cho hắn bộ đồ sạch sẽ, thời tiết hôm nay rất lạnh, quần áo hắn ướt hết rồi."
"Dạ dạ dạ."
Tiểu đệ gật đầu.
Vương Khánh Huy co quắp ngồi dưới đất, thân gần như thoát lực.
....
Lục Thành.
Thời gian rất nhanh trôi qua, nháy mắt đã hết kỳ nghỉ tết, trường học cũng bắt đầu đi học lại.
Lục Dương lái xe tới nhà ga.
Hôm nay Quan Nguyệt từ quê tới đây, Lục Dương đã nói sẽ đi qua đón nàng.
Bởi vì trước tết lái xe về, trên đường chậm chạp quá lâu, nên lão Quan cùng Lâm Thành Nhã đều lo lắng cho con gái, vì vậy đem xe của nàng tịch thu, làm cho Quan Nguyệt chỉ có thể ngồi tàu cao tốc về trường, đồng hành còn có La Phương.
Quảng trường nhà ga trước mắt hết sức náo nhiệt.
Bởi vì nguyên nhân trường học sắp khai giảng, nên tùy ý có thể nhìn thấy sinh viên trẻ tuoir.
Tranh đi những người bán hàng rong, Lục Dương đi vào cửa trạm, đợi một hồi liền gặp được Quan Nguyệt cùng La Phương.
"Năm mới vui không?"
Lục Dương đi lên, nhận lấy hành lý Quan Nguyệt.
"Không vui, anh không về quê, làm em ở một mình chán chết đi được." Quan Nguyệt chua chua nói.
"Hặc hặc, anh cũng không có biện pháp, lần sau, lần sau nhất định sẽ về với em.." An ủi Quan Nguyệt một tiếng, Lục Dương lại nhìn La Phương bên cạnh, nói ra: "Đi thôi, xe ở phía trước, để ta chở các ngươi quay về trường."
"Làm phiền ngươi rồi, Lục Dương."
La Phương cảm tạ nói.
"Đều là bạn học cũ, không cần khách khí."
Khoát tay áo, Lục Dương mang hai nữ sinh tới bãi đỗ xe, sau đó mở chiếc Audi hắn ra, hướng phía đại học Hà Đông chạy tới.
Đến nơi.
Lục Dương đem xe dừng ở ven đường, Quan Nguyệt từ trên xe bước xuống, duỗi lưng một cái ,nói ra: "Chúng ta trước đi ăn cơm đi."
"Đói bụng à."
Lục Dương cười cười.
"Đúng vậy a, cơm trêu tàu cũng quá mắc, một phần mà hơn năm mươi tệ, Quan Quan hỏi một câu, liền chê đắt không mua."
La Phương ở một bên nói ra.
Quan Nguyệt vội vàng nói: "Không phải ,không phải, ta không chê đắt, chỉ hỏi giá thôi, hơn một tiếng nữa là đến nơi, ăn trên tàu làm gì."
"Vốn chê đắt a."
La Phương cười nói.
Lục Dương đem hành lý Quan Nguyệt từ trên xe cầm xuống, nói ra: "Hai người muốn ăn gì, ta mời.."
"Đến căn tin ăn đi, một tháng chưa ăn cơm của căn tin rồi, có chút nhớ."
Quan Nguyệt nói ra.
"Ta cũng muốn ăn thử cơm ở căn tin Quan Quan."
La Phương cũng nói.
"Tốt, đi thôi, trước đem hành lý Quan Nguyệt đến ký túc xá, xong chúng ta liền tới căn tin, từ ký túc xá của nàng tới căn tin cũng ần."
Hai người muốn đi căn tin ăn, Lục Dương cũng không phản đối, căn tin đại học Hà Đông đồ ăn không tệ, sạch sẽ vệ sinh, so với tiệm cơm ở ngoài, còn yên tâm hơn không ít.
Một đường đi tới Hoa Mai Lầu.
Lục Dương cùng La Phương ở dưới chờ đợi, Quan Nguyệt đem hành lý đưa lên, rất nhanh lại đi xuống.
Đến căn tin.
Kêu vài món ăn, sau đó Quan Nguyệt đưa thẻ ăn trường, điều này cũng không có biện pháp khác a, Lục Dương muốn trả tiền lắm, nhưng căn tin nhà người ta không nhận a....
Giờ này đã qua bữa trưa, nhưng vẫn có tốp năm tốp ba sinh viên đi tới, Quan Nguyệt đem đồ ăn bưng tối, Lục Dương nhận lấy bắt đầu ăn.
"Tí nữa sẽ đâu, tới trường học La PHương?"
Lúc ăn cơm, Lục Dương hỏi.
Hành lý La Phương còn ở trên xe.
Quan Nguyệt nói: "Không đến trường học La Phương, nàng ngày mai mới vào học, hôm nay không nhất định phải về, tới cư xá đi, tối nay, em cùng La Phương ngủ bên kia."
"n, vậy cũng được."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
La Phương đến cư xá bên kia, vậy bản thân liền không thể ở cùng với Quan Nguyệt rồi, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không sao cả, dù sao còn có rất nhiều thời gian.
Đồ ăn ở căn tin không tệ, mấy món rau thịt, Lục Dương cũng ăn rất ngon.
Điện thoại để ở trong túi quần rung lên.
Lục Dương lấy ra nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận