Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 566: Ăn Tôm Hùm (1)

"Cậu nói ta có phải kẻ đần không, bên cạnh có một người am hiểu thì không tin, lại đi tin tưởng một tên bác sĩ có bằng tiến sĩ tài chính mọc lên từ đâu..."
Chu lão bản thở dài.
Lão hối hận không thôi.
"Lão bản, ông thua lỗ bao nhiêu rồi."
Lục Dương vừa nhai kẹo cao su, cười nói.
"Đừng nói nữa, lần trước đầu tư lời hơn hai vạn lần này đều mất hết, hơn nữa còn mất thêm một vạn, tổng cộng thua lỗ hơn ba vạn, đây cũng may ta chạy sớm đấy, nếu chờ đến bây giờ, chỉ sợ còn mất nhiều hơn.
Chu lão bản lắc đầu, tiếp tục nói.
"Tuy nhiên, xong lần này ta coi như hiểu rõ,con người của ta, căn bản không thích hợp đầu tư cổ phiếu, chính như lời cậu nói trước đây, con cừu, ta là một con cừu non đợi người ta tới vặt lông..."
"Sau lần thua lô đó, ta nhận ra mình còn không bằng thành thành thật thật công tác, không có mộng phất nhanh nữa rồi."
Sau khi cắt lỗ xong.
Chu lão bản phải đau tim mấy ngày.
Chủ yếu là lão cảm thấy mình quá ngốc, nếu như nghe lời của Lục Dương, buổi sáng bán sạch, chẳng những không phải thua lỗ, mà còn lời được hai nghìn, cũng chính bởi vì loại cảm giác chênh lệch này, nên lão Chu mới nhận ra mình ngu xuẩn hết thuốc chữa, nên quyết định giải nghệ.
"Ta đem tài khoản chứng khoán xóa rồi, miễn cho sau này tâm phiền lại ngứa tay."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
"Lão Chủ, lão có thể nghĩ được như vậy là tốt, nếu như không thích hợp làm nhà đầu tư, thì cũng không thể miễn cưỡng, hảo hảo sống cho tốt, cái siêu thị nhỏ này của lão, một năm cũng kiếm được không ít, hà tất lao đầu vào tham gia trò chơi mình không hiểu rõ."
"Ài, vốn định chuẩn bị thêm cho con gái chút ít đồ cười, giờ thì hay rồi, đến cái bánh xe còn không có." Lão Chu có chút ai oán nói.
Nói xong.
Lão đánh giá trên thân Lục Dương, nói ra.
"Lục Dương, ta cảm thấy cậu không tệ, có muốn làm quen với khuê nữ ta không?"
Lục Dương nghe xong, ngây ngẩn cả người.
Sau đó mắng một tiếng.
"Lão Chu, ta coi lão là bạn vong niên, lão giờ lại muốn làm cha vợ ta hả?"
Sắc mặt lão Chu vẫn không thay đổi, nói: "Dù sao cậu cũng không có bạn gái, thử một lần cũng không thiệt thòi, vạn nhất hai người lại ưa thích lẫn nhau thì sao, với lại ta có thể nói, nữ nhi của ta xinh đẹp vô cùng, người theo đuổi nó không biết có bao nhiêu đâu, nếu cậu bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không có cơ hội lần sau đâu."
Nghe nói như thế, Lục Dương liền vui vẻ.
"Lão Chu, lão từ đâu nghe nói ta không có bạn gái vậy?"
Hắn không nghĩ tới.
Mình trong mắt lão Chu, lại là một con cẩu độc thân.
Điều này quả thật làm hắn có chút ngoài ý muốn rồi.
Chu lão bản nói ra: "Ta ở siêu thị này đã lâu, thường xuyên nhìn thấy cậu đi cùng nữ nhân khác, mà mỗi lần lại là một nữ sinh khác, vì vậy ta đoán cậu không có bạn gái mới dám làm như vậy?"
Móa! Còn có thể suy luận kiểu này sao?
Tính ra hắn cũng phải đi với năm người phụ nữ khác nhau trong trường rồi.
Lục Dương vô cùng bình tĩnh, nói: "Lão Chu, bố cục của lão hơi nhỏ a, ta không thể có nhiều bạn gái sao?"
Nghe xong Lục Dương nói, lần này đến phiên lão Chu ngây ngẩn cả người.
Lão khẽ nhíu mày lại: "Cậu nghiêm túc?"
"Ừ."
Nói xong, Lục Dương vỗ vỗ bờ vai của lão: "Lấy quan hệ của chúng ta, ta cũng không cần phải lừa lão làm gì."
Sắc mặt Lão Chu biến đổi, tựa hồ có chút hối hận về những lời mình vừa nói.
Lục Dương nói tiếp: "Nãy lão nói có con gái xinh đẹp hã?"
"Con gái xinh đẹp? Ta không có con gái nào hết, ai biết đâu..."
Lão Chu lắc đầu, vội vàng phủ nhận.
"Nãy lão vừa rồi còn nói kìa, ài, đúng là đàn ông trung niên thay đổi thật là nhanh a, được rồi, được rồi....Ta đi đây..."
Lục Dương đem kẹo cao su nhổ vào thùng rác, sau đó quay người rời đi.
Đưa mắt nhìn Lục Dương rời đi.
Chu lão bản thở dài.
Đứa nhỏ Lục Dương này, điểm nào cũng tốt, lớn lên không tệ, đặc biệt là khả năng kiếm tiền, đáng tiếc chính là hoa tâm một chút, cũng may mình chưa nói ra số điện thoại di động của con gái.
Lục Dương đi ra siêu thị, đồng dạng cũng thầm hô may mắn, may mắn bản thân lanh lợi, uyển chuyển cự tuyệt lão Chu, lây tượng mạo của lão, nữ nhi trưởng thành có thể như một đóa hoa sao? Như đóa hóa thì còn được....
....
Một giờ chiều.
Đến giờ ước định.
Lục Dương ở cửa Đông chung cư Hoa Đình đợi.
Một lát sau.
Người đến.
Không chỉ có Từ Thi, mà còn có cả Trần Thu Nguyệt đi theo tới.
Lục Dương có chút kinh ngạc, bản thân hình như không nói cho Trần Thu Nguyệt biết mà, làm sao lại thành ra mua một tặng một rồi.
"Làm sao, bất ngờ lắm phải không?"
Ánh mắt Trần Thu Nguyệt giảo hoạt, nhìn tới nhìn lui trên người Lục Dương.
"Đâu có đâu, vốn đang chuẩn bị gọi cho em nói em tới luôn nè."
Lục Dương ngượng ngùng cười cười.
Điểm này.
Có chút lúng túng.
Trốn Trần Thu Nguyệt, lặng lẽ hẹn Từ Thi, kết quả bị nàng phát hiện rồi.
"Ngươi tưởng ta sẽ tin ngươi sao, ngươi định lừa gạt Từ Thi chứ gì, ý đinh làm chuyện gì xấu, may mắn bị ta phát hiện được..." Nói xong, Trần Thu Nguyệt còn gõ cái đầu nhỏ của Từ Thi, nói tiếp.
"Ngươi cũng thật là ngốc, hắn nói học bổ túc tiếng Anh là học bổ túc tiếng Anh à, còn mang theo sách tiếng Anh tới nữa chứ, ta mà không đến, không biết ngươi đã bị hắn bổ túc đến tận đâu rồi."
Từ Thi đỏ mặt xấu hổ như qua hồng.
Nàng liên tục nói.
"Nguyệt Nguyệt tỷ, không phải như ngươi nghĩ đâu."
Lục Dương ngôn từ chính nghĩa xạo xạo nói: "Nguyệt Nguyệt, em đang coi thường sự trong sạch của anh sao, anh chẳng qua chỉ coi Từ Thi là em gái, làm sao có thể làm chuyện xấu được? Em thật sự không hiểu anh."
Trần Thu Nguyệt có chút câm lặng.
"Ta chính là hiểu rõ ngươi rồi, mới nói như vậy!."
Được rồi, Lục Dương không nói lại nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận