Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 382: Cuộc Thi Chạy (2)

"Người ta nói bộ phim này đẹp mắt, ngươi lại nói ngoài Tây Môn có bán đĩa này, còn muốn tặng cho người ta một cái."
"Trời ạ."
Đinh Siêu cảm thấy mình có chút hoài nghi nhân sinh.
"Người ta muốn hẹn ngươi đi xem phim, ngươi vậy mà không biết sao? Rạp chiếu phim đấy, đây là một trong những địa điểm thích hợp khi hẹn hò, có nắm tay nhau cũng không có người nhìn thấy, vậy mà ngươi lại định tặng người ta đĩa phim, người ta không muốn xem phim, ngươi hiểu không hã..."
Lý Minh Bác vuốt vuốt cái trán, bản thân hắn thật sự đần như vậy sao?
"Thế ta nên làm gì bây giờ?"
"Như vậy đi, ngươi trước tiên hẹn nàng đi quàn cà phê ven hồ tâm sự đi, cái này ngươi ta sẽ không từ chối đâu, còn đối với ngươi đây cũng là thứ dễ nhất, không có gì khó, chỉ cần gan ngươi lớn một chút, lại nghe lời của ta, thì chỉ cần một tuần lễ là có thể giải quyết toàn bộ."
Vì phòng ngừa Lý Minh Bác xấu hổ, Đinh Siêu còn dùng điện thoại của Minh Bác nhắn tin cho Thẩm Yên, nói là hẹn đi cà phê ven hồ ngồi một chút, không nghĩ tới Thẩm Yên rất nhanh đã trả lời.
Vốn còn tưởng khó lắm, ai ngờ dễ như thế này, làm bản thân Lý Minh Bác choáng váng không thôi.
Đinh Siêu lại cố ý thay đồ cho Lý Minh Bác, tìm một chiếc áo Csite, lại thay một chiếc quần đen, đổi một đôi giày hiệu Hongxing Erke, nhìn bộ dạng bây giờ rất có tinh thần.
Thay đồ xong rồi mới đi ra ngoài.
Ký túc xá nữ sinh.
"Yến tử, trang điểm xinh đẹp như vậy để làm gì thế?
Hứa Dung Dung đang ôm một túi khoai tây ăn, nhìn Thẩm Yên trang điểm nàng có chút tò mò hỏi.
"Đi ra ngoài đi dạo."
Thẩm Yên thuận miệng nói ra.
"Không phải tên gỗ mục Lý Minh Bác lại hẹn ngươi chứ."
Hứa Dung Dung liền nói.
Thẩm Yên ngượng ngùng nhẹ gật đầu.
Trần Thu Nguyệt có chút kinh ngạc: "Thiệt hay giả, tên Lý Minh Bác thông suốt rồi sao?"
Lúc trước bọn họ cũng thảo luận qua sự tình của Lý Minh Bác, còn giúp Thẩm Yên vài chủ ý, nhưng không hiểu sao tên Lý Minh Bác này quả thẳng, hoàn toàn không hiểu cái gì cả.
"Không biết, hắn hẹn ta đi cà phê a."
Thẩm Yên nói ra.
"Vậy ngươi phải nhanh lên, sau khi về phải kể cho chúng ta biết với.
Trần Thu Nguyệt phất tay đuổi nàng đi.
Thẩm Yên sau khi rời đi, Hứa Dung Dung có chút hâm mộ nói: "Lý Minh Bác kỳ thật cũng không tệ, tùy rằng hơi thật thà một chút, nhưng đó cũng là một điểm cộng, lớn lên cũng được, mấu chốt là có tiền."
"Trước kia ngươi không phải chê hắn sao?" Trần Thu Nguyệt cười nói.
Hứa Dung Dung tiếp tục ăn khoai tây chiên, nói ra: "Bây giờ với trước kia không giống nhau, ta nghe Đinh Siêu nói, Lý Minh Bác có một quầy hàng ở Tây Môn, lợi nhuận một tháng cũng tám chìn nghìn đấy.
Đối với sinh viên hiện nay mà nói, tán chín nghìn một tháng đã coi như là rất nhiều rồi.
"Tám chín nghìn cũng không nhiều, Từ Thi một tháng còn kiếm được hơn một vạn kia kìa." Trần Thu Nguyệt nhìn vị trí của Từ Thi, trống không, nàng đi lên công ty Lục Dương vẽ tranh rồi."
Hứa Dung Dung lắc đầu: "Từ Thi thì không tính, nàng có tiền hay không có tiền đều một bộ dạng mà thôi, hơn nữa, chuyện này không phải còn do Lục Dương hỗ trợ à, coi như nàng không vẽ, Lục Dương một tháng cũng có thể cho nàng mấy vạn."
"Nghe nói công ty Lục Dương bây giờ lợi hại lắm, học tỷ học trưởng của trường chúng ta đều muốn chen đầu mà vào đấy..."
"Thu Nguyệt tỷ, ta hâm mộ ngươi quá."
Trần Thu Nguyệt chỉ cười cười.
...
Chủ nhật đầu tiên của tháng sáu.
Trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng.
Sáng sớm, Lục Dương đem Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt đến điểm xe bus đưa đón, sau đó hắn liền lái xe đến đại học Hà Đông.
Hắn không quên ước định với Quan Nguyệt, chờ nàng cùng Triệu Oánh Oánh đi xem trận đấu ma-ra-tông.
Về phần bên phía Từ Thi, Lục Dương hỏi Trần Thu Nguyệt cũng biết, bọn họ sẽ đứng ở vạch điểm của cuộc thi chạy để làm tình nguyện viên, cái chỗ kia cách khu phục vụ Bạch Sa cũng khá xa, tuy chơi ra khỏi Lục Thành, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu rồi.
Cách xa như vậy, tỷ lệ gặp được nhau rất nhỏ, Lục Dương cũng yên tâm đi vào trường học của Quan Nguyệt.
Ngoài cổng lớn.
Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh đã đứng đợi sẵn.
Nhìn một chiếu Audi đen dừng lại, Triệu Oánh Oánh hâm mộ nói ra: "Quan Quan, bạn trai ngươi đến rồi."
Hai ngươi đi tới.
Lục Dương hạ cửa sổ xe xuống.
"Quan Quan, Triệu Oánh Oánh lên xe đi."
"n."
Quan Nguyệt mở cửa xe, cùng Triệu Oánh Oánh ngồi ở phía sau.
Lục Dương thì đem GPS chỉnh đến khu phục vụ Bạch Sa.
Tuy nói ở thành phố này lâu như vậy, nhưng tuyến đường của Lục Thành rất phức tạp, nếu không có GPS chỉ đường, rất nhiều địa phương Lục Dương không biết đường đi.
"Các ngươi ăn sáng chưa?"
Sau khi đặt xong, Lục Dương quay đầu hỏi, hắn nhìn ven đường có mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng.
"Ăn rồi, Lục Dương ngươi thì sao?"
"Ta đương nhiên cũng ăn rồi."
Lục Dương chuyên tâm lái xe, trên đường đi hắn nghe Triệu Oánh Oánh cùng Quan Nguyệt buôn chuyện không thôi, hai người nói về một ít sự tình bát quái của trường, thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng.
Gần đến nơi, xe càng ngày càng nhiều.
Lục dương thả chậm tốc độ, hỏi: "Quan Quan, trường học của em lúc nào được nghỉ hè?"
"Hẳn là cuối tháng này đi, trường của em cũng sắp bắt đầu thi rồi thì phải, Oánh Oánh có phải không nhỉ?"
Triệu Oánh Oánh nhẹ gật đầu: "Nghe học tỷ khóa trước nói, thì trước kia đều cuối tháng sau là được nghỉ, có lẽ năm nay cũng vậy."
Quan Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa có thể nhìn thấy mấy lá cờ nhiều màu bay theo gió, nàng kích động nói: "Lục Dương, chúng ta sắp tới nơi rồi."
Lục Dương cũng nhìn thoáng qua phương hướng kia, nói: "Anh thấy được."
"Lục Dương, trường học của anh lúc nào được nghỉ hè?"
"Hình như cũng vào cuối tháng."
Nghe đến thời gian không sai biệt lắm, Quan Nguyệt mừng rỡ nói: "Vậy chúng ta có thể về chung được không?"
"Việc này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận