Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 975: Thập Diện Mai Phục

"Sư đệ, vị này là, ngươi không giới thiệu sao?"
Nhìn thấy Liễu Thanh Thanh bên cạnh Lục Dương, Y Thanh có chút giật mình, nguyên bản nàng còn tưởng rằng sư đệ sẽ cùng Trần Thu Nguyệt tới đây đấy.
"Bạn gái của ta, Thanh Thanh...."
Lục Dương bình tĩnh giới thiệu, sau đó hướng Liễu Thanh Thanh nói ra: "Đây là sư tỷ của anh, Y Thanh."
"Sư....Sư tỷ, xin chào."
Liễu Thanh Thanh rất khẩn trương, trong nhất thời nàng có chút phản ứng không kịp. thần tượng của mình, vậy mà là sư tỷ của Lục Dương, chuyện này cũng quá ngoài ý muốn đi.
"Ngươi...Ngươi cũng tốt."
Y Thanh nhìn thoáng qua Lục Dương một cái thật sâu, sau đó liền vội vàng chào hỏi, lúc nói chuyện, nàng còn cố ý đánh giá Liễu Thanh Thanh một hồi, đối phương căn bản không có trang điểm, nhưng cũng có thể nhìn ra đây là đại mỹ nữ, ánh mắt sư đệ của mình đúng là không tồi.
"Kêu cô cô."
Lục Dương nhìn Tiểu Tiểu Thanh, chỉ vào Y Thanh nói ra.
Tiểu Tiểu Thanh sao biết cô cô tên gì, mở to đối mắ hiếu kỳ nhìn nhìn.
"Lục Dương...Đây là....Đây là con gái ngươi sao?"
Vừa nãy nhắn tin, Lục Dương cũng có giải thích đây là con gái mình, nhưng nàng có chút không quá tin tưởng, còn tưởng Lục Dương mang cháu ai theo.
Nhưng hiện tại, trong nội tâm nàng thật sự không yên lòng rồi, từ nửa năm trước không gặp, Lục Dương không nỡ đổi bạn gái, mà còn có cả con nữa.
"Đương nhiên là con ta rồi, sư tỷ, ngươi nhìn đi, nha đầu này lớn lên rất giống ta a."
Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh đưa cho Y Thanh.
Là phụ thân mà, rất muốn đem hài tử nhà mình đi khoe với người khác, Tiểu Tiểu Thanh cũng rất phối hợp, giang hai tay ra, muốn Y Thanh ôm lấy.
Y Thanh còn chưa bao giờ chăm sóc tiểu hài tử, tay chân có chút luống cuống đem Tiểu Tiểu Thanh nhận lấy, trong đầu thì thầm cầu nguyện đừng khóc đừng khóc.
Tiểu Tiểu Thanh được Y Thanh ôm vào lòng, nha đầu này liền hướng tay đến ngực của Y Thanh, điều này làm cho Y Thanh xấu hổ không thôi, vôi vang thay đổi tư thế ôm Tiểu Tiểu Thanh lại.
Liễu Thanh Thanh vội vàng đi tới nhận lấy Tiểu Tiểu Thanh, lại đem bình sữa ra cho con bú, nha đầu này cũng quá đáng đi, nàng nhìn Y Thanh xấu hổ cười nói
"Khả năng con nó đói bụng."
Y Thanh cười cười, che lấp đi vẻ bối rối.
"Không sao không sao, mà nha đầu này tên là Tiểu Tiểu Thanh a? Tên thật dễ nghe."
Thừa dịp Liễu Thanh Thanh chiếu cố tiểu hài tử, Y Thanh liếc nhìn Lục Dương, nói ra: "Ra đây."
Lục Dương đi theo ra một bên.
"Chuyện gì xảy ra, ngươi cùng Nguyệt Nguyệt chia tay rồi?"
Y Thanh hỏi.
"Không có a."
Lục Dương lắc đầu.
"Không có...."
Y Thanh hít một hơi thật sâu, nàng cảm giác sư đệ nhà mình quá điên cuồng, liền nói: "Vậy chuyện này nàng ấy biết không?"
"Biết, nàng rất thích Tiểu Tiểu Thanh, còn muốn nhận Tiểu Tiểu Thanh làm con nuôi."
Lục Dương cười nói, cũng bởi vì Trần Thu Nguyệt biết Tiểu Tiểu Thanh tồn tại, vì vậy Lục Dương mới dám ngênh ngang đem hài tử đến gặp mặt Y Thanh.
"Chuyện này..."
Y Thanh có chút không rõ nha đầu Trần Thu Nguyệt kia nghĩ gì, nàng ta hẳn là loại người hay ghen tị, làm sao có thể tiếp nhận sự hoa tâm của Lục Dương.
"Sư tỷ, ngươi không phải có số điện thoại của Trần Thu Nguyệt sao? Nếu sợ ta lừa gạt nàng, ngươi gọi điện hỏi nàng một chút không phải rõ?"
Lục Dương chẳng hề để ý nói.
"Dừng, chuyện của ngươi ta không muốn tham gia."
Thấy Lục Dương nói như vậy, Y Thanh cũng không muốn hỏi nhiều về truyện tình cảm giữa hai người, dù sao nàng cũng mặc định đứng về phía Lục Dương, ai bảo cha nàng chỉ có một tên đệ tử thôi chứ, nhưng hắn đúng là Hoa Hoa Công Tử mà.
"Thanh Thanh là ngươi hầm mộ của sư tỷ, đợi lát nữa sư tỷ kí tên cho nàng nhé."
Lục Dương quay đầu nhìn Liễu Thanh Thanh, hắn chưa quên mục đích mang Liễu Thanh Thanh tới đây.
"Ngươi đã mở miệng, ta còn có thể không cho sao?"
Y Thanh nhẹ gật đầu, sau đó quay trở lại chỗ ngồi, nàng nhìn Tiểu Tiểu Thanh, nói ra: "Quả thật là đói bụng a."
"Nha đầu này dạo gần đây ăn tương đối nhiều."
Liễu Thanh Thanh gật đầu, sau đó nói tiếp: "Sư tỷ, vừa rồi ta ở dưới sân khấu cùng Lục Dương xem ngươi biểu diễn, rất hay, ca hát cùng nhảy múa đề rất lợi hại, có thể ký tên cho ta không?"
"Đương nhiên là được rồi."
Y Thanh đi tới bàn trang điểm của mình, cầm mấy tấm hình tới đây, sau đó ở trên ký tên mình vào, đưa cho Liễu Thanh Thanh.
"Đa tạ sư tỷ."
Liễu Thanh Thanh vui sướng khi đã hoàn thành nguyện vọng của mình, được gặp mặt Y Thanh ngoài đời, hơn nữa, càng thêm ngoài ý muốn chính là, thần tượng của mình còn là sư tỷ Lục Dương, điều này làm cho nàng có cảm giác, quá trùng hợp đi.
"Để ta chụp cho hai người mấy tấm hình."
Lục Dương lấy điện toại ra.
"Được a."
Y Thanh cũng rất phối hợp đứng với hai mẹ con Liễu Thanh Thanh một chỗ.
Lục Dương liên tục chụp mấy tấm hình: "Không tệ, không tệ, hai tiểu tiền nữa chụp chung."
Chụp xong, Liễu Thanh Thanh cùng Y Thanh vội vàng chạy tới xem ảnh chụp, sau đó đều nói Lục Dương có kỹ thuật chụp ảnh cao.
Điều này cũng không có gì để kiêu ngọa, dù sao Pixel càng thấp, ảnh chụp lại càng đẹp.
"Không phải hai tiểu tiên nữ, mà là ba, ngươi xem tiểu tiền nữ nhỏ tuổi này."
Ngón tay Y Thanh chỉ vào Tiểu Tiểu Thanh ở trong bức hình, nói.
"Đúng đúng đúng, thiếu chút nữa ta quên mất, là ba tiểu tiên nữ, ba tiểu tiên nữ..."
Lục Dương cười ha ha, chờ Tiểu Tiểu Thanh ăn uống no say, liền bế qua một bên chơi, không quấy rầy hai nữ sinh tâm sự tình cảm.
Nhìn hai người bộ dạng sắp thành bạn thân, Lục Dương lộ ra tia mỉm cười, dù sao Liễu Thanh Thanh một mực ở nhà chăm sóc hài tử, nàng đã hi sinh rất nhiều, đem thần tượng của nàng giới thiệu cho nàng làm bằng hữu, coi như đối với nàng đền bù một chút tổn thất đi.
"Đừng quậy, đừng quậy.."
Lục Dương phục hồi tinh thần lại, thấy Tiểu Tiểu Thanh muốn cầm đồ trang điểm trên bàn, hắn liền vỗ vỗ cái tay Tiểu Tiểu Thanh, nha đầu này, cái gì cũng đòi cầm, cầm loạn, nhỡ đâu đem đồ người ta phá hư thì sao.
"Không sao, không sao...Tiểu hài tử mà, chán ghét ở yên một chỗ, đây là hài tử của ngươi sao?"
Một nam nhân lớn tuổi đi đến, nhìn Tiểu Tiểu Thanh trong ngực Lục Dương, lộ ra dáng cười tươi.
"Lưu lão sư, ngươi mạnh khỏe, ta là Lục Dương, nàng gọi là Lục Thái Linh, con gái của ta, mới được sáu tháng tuổi."
Lục Dương cũng nhận thức ra đối phương, đây là giám khảo ở trong The voice, trong giới âm nhạc hết sức nổi danh, từng biểu diễn qua ở thế vận hội Olympic, coi như là lão nghệ thuật gia.
Đối phương là trưởng bối bằng vai với Y Sung nên Lục Dương khách khí một chút.
"Lục...Hình như ta đã nghe qua tên của ngươi rồi."
"Không phải đại lão bản tập đoàn CCilicili tài trợ cho chúng ta tên là Lục Dương sao? Ngươi quên à, mấy ngày hôm trước chúng ta còn..."
Ở một bên khác, một nam đạo sư đang trang điểm cười ha ha đi tới nói.
"Không sai, ta chính là lão bản của Csite."
Lưu Hoan nhẹ gật đầu.
"A, lớn tuổi, trí nhớ không tốt, không nghĩ tới có thể gặp ngươi ở đây, hạnh ngộ hạnh ngộ."
"Lưu lão sư khách khí rồi, ta thân là vãn bối, nên chào hỏi trước với ngươi, ha ha, Lâm lão sư, xin chào..."
"Hặc hặc, không dám không dám, ngươi là đại lão bản, cùng đững quá khách khí với chung ta làm gì, không nghĩ tới buổi biểu diễn hôm nay, ngươi cũng đi tới."
Lục Dương nói ra: "Ta ở Lục Thành, đương nhiên phải đến xem rồi, hơn nữa ta là đồ đệ của Y Sung, Y Thanh là sư tỷ ta, nàng tới biểu diễn, ta đương nhiên phải đi qua cổ vũ."
"Ngươi là sư đệ của nàng ta sao, vậy sư phụ ngươi là Y Sung?"
Lưu Hoan kinh hãi nói.
"Đúng vậy a, không giả đâu, ta hướng lão sư học qua biên kịch, ông ấy liền thu ta làm quan môn đệ tử."
Lục Dương cười nói, tính ra hắn trở thành đệ tử sư phụ cũng được hai năm, nhớ lại liền bồi hồi không thôi.
"Lục lão bản còn là biên kịch, ngươi lúc này mới mấy tuổi a, đây chẳng lẽ là thiên tài." Lâm lão sư kinh ngạc nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận