Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 1059: Trao Đổi Chút Chuyện (1)

"Quế Liên, đi chỉnh đốn lại đồ đạc của cô, cô bị công ty khai trừ."
Sau khi bước vào, nhìn thấy Quế Liên đang đọc truyện trên điện thoại, Lưu Toàn nhíu mày nói ra.
"Hả....?"
Quế Liên đang đọc truyện say xưa, đột nhiên nghe thấy giọng nói này khiến nàng hoảng sợ, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất, may mắn nàng tay nhanh mắt lẹ, may mắn tiếp được...Quế Liên quay đầu, vốn định nói tên nào không có mắt kêu nàng, nhìn qua là Lưu Toàn, sắc mặt cứng đờ.
Tuy nhiên, nàng vẫn yên tâm vì mình có chỗ dựa vững chắc, nói: "Lưu quản lý, ông tới chỗ này làm gì?"
Hiển nhiên.
Nàng không nghe thấy câu Lưu Toàn vừa nói ra.
"Quế Liên, tôi thông báo cho cô biết, cô bị công ty khai trừ."
Lưu Toàn lặp lại thêm lần nữa.
"Cái gì?"'
Quế Liên lần này đã nghe rõ ràng, nàng mở to hai mắt mà nhìn, vội vàng cất điện thoại vào trong túi áo, hắng giọng nói ra: "Lưu Quản Lý, ông đang nói đùa gì vậy, khai trừ tôi, ông dựa vào đâu mà đòi khai trừ tôi!"
"Dựa vào ta lảm quản lý, là cấp trên của cô, liền có quyền lợi khai trừ cô."
Lưu Toàn lạnh giọng nói ra.
"Quản lý thì có gì đặc biệt, không phải chỉ là một tên quan nhỏ thôi sao, bạn trai của ta là bạn của chủ tịch, ông dám khai trừ tôi, tôi liền nói chủ tịch khai trừ ông!"
Quế Liên bị chọc tức không thôi.
Hiện tại nàng cũng không quan tâm Lưu Toàn là quản lý hay là gì.
Khai trừ nàng?
Dựa vào đâu!
Dưới suy nghĩ của Quế Liên, nam nhân nhà mình là bạn nối khố của chủ tịch đấy, địa vị của nàng tuyệt không kém hơn quản lý Lưu Toàn bao nhiêu, bản thân mỗi ngày tới đây đi làm, cũng đã coi như nể mặt, chỉ là một tên quản lý, dựa vào đâu mà đòi khai trừ nàng?
Nếu là ngày xưa.
Nghe nói như thế, Lưu Toàn nói không chừng còn kiêng kị vài phần.
Dù sao bạn trai Quế Liên cũng là đồng hường của chủ tịch, đây là sự thật.
Nhưng hôm nay, hắn vừa mới bị chủ tịch về phê bình xong một trận, tự nhiên sẽ không sợ Quế Liên uy hiếp, Lưu Toàn cười lạnh nói: "Quế Liên, cô bớt lấy da hổ cột mình đi, chủ tịch nhận thức bạn trai cô thì sao, chủ tịch là người giảng quy củ, biết rõ cô ở công ty không làm việc, còn bắt nạt đồng nghiệp,
chống đối thủ trưởng, cũng sẽ không bao che cho cô!"
"Lưu Toàn, ông...Lá gan của ông thật lớn, đến cả mặt mũi chủ tịch cũng không dám cho. Đừng cho là tôi sợ ông, coi như không có chủ tịch, ông cũng không thể tùy tiện khai trừ tôi, tôi còn ký hợp đồng với công ty đấy, ông mà đuổi tôi, tôi muốn điện thoại báo cáo!"
Thấy mình đã nhắc đến chủ tịch rồi mà Lưu Toàn còn vẫn bất vi sở động như trước, Quế Liên có chút luống cuống.
Công tác ở căn tin nhẹ nhàng như vậy, còn bao ăn bao ở không cần làm việc, một tháng còn được cầm ba nghìn năm tệ tiền lương, so với ở nhà xưởng làm việc thì thoải mái hơn nhiều, nàng cũng không muốn từ bỏ sinh hoạt tốt như vậy, kế đầu không thành, nàng thay đổi biện pháp khác.
Những công ty ngoài kia sợ nhất là bị khiếu nại.
Nàng cũng từ trong tiểu thuyết đọc được đấy.
Lưu Toàn bất vi sở động.
"Muốn làm gì thì làm, nhưng hôm nay ngươi nhất định phải rời khỏi công ty!"
Lưu Toàn căn bản không quan tâm.
"Ta thật sự sẽ khiếu nại các ngươi, đừng tưởng ta không dám."
Quế Liên cầm lấy điện thoại ra, mở khóa, sau đó chuẩn bị gọi điện, kết quả phát hiện, bản thân không biết nên gọi đi đâu, nên gọi số nào, nàng vừa rồi chỉ uy hiếp mà thôi, nào biết chạy đi đâu khiếu nại?
"Gọi đi, sao không gọi nữa."'
Sắc mặt Lưu Toàn không tốt lắm.
Hắn nghiêm nghị nói ra: "Quế Liên, ta nhắc nhở cô một câu, đừng tưởng ta không biết mấy chuyện cô làm, mấy tháng nay, cô trộm không ít đồ của công ty đâu, công ty có camera giám sát đấy, cô đừng tưởng rằng không ai biết, ta cho cô biết...Hiện tại không đi, cũng đừng trách ta không khách khí, nếu báo cảnh sát, cho cô vào tủ nửa năm cũng không phải chuyện khó, đừng tưởng cho cô mặt mũi mà không biết xấu hổ, giờ cô có đi hay không!"
"Ta làm chứng, vào thứ năm tuần trước tận mắt ta nhìn thấy Quế Liên từ trong tủ lạnh cầm về một mảng thịt bò."
Sau khi cửa phòng nghỉ mở ra, nhiều nhân viên công tác ở căn tin liền tới vây xem, cuộc đối thoại vừa rồi, các nàng cũng nghe được.
Một người trong đó, liền đứng ra chỉ điểm Quế Liên.
"Vũ hãm, các ngươi đây là đang vũ oan giá họa."
Sắc mặt Quế Liên trắng bệch, ngữ khí cũng không còn khoa trương như vừa rồi, nàng có chút luống cuống.
Bởi vì mấy lời Lưu Toàn nói đều đúng sự thật, mấy tháng nay, nàng từ trong tủ lạnh căn tin trộm không ít nguyên liệu nấu ăn, lúc đầu còn lấy ít, về sau gan lớn, càng ngày cầm càng nhiều...Vốn tưởng rằng không ai biết, nhưng không nghĩ tới cuối cùng cũng bị người khác phát hiện.
"Có phải vu oan hay không, tự trong lòng cô hiểu rõ, ta đây hỏi lại một câu, cô có đi hay không, cho cô năm giây suy nghĩ."
Lưu Toàn lấy điện thoại ra.
Làm bộ như muốn gọi điện.
"Năm, bốn, ba, hai..."
Chữ một còn chưa nói ra.
Quế Liên không kiên trì nổi, nàng nói ra: "Ta đi, ta đi, Lưu Toàn ông, cả ngươi, ngươi, đều nhớ kỹ mặt ta, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi."
Thả ra vài câu đe dọa.
Quế Liên liền đi ra ngoài.
Nàng thực sự sợ Lưu Toàn gọi điện, đem bản thân bắt vào đồn.
"Để lại thẻ nhân viên."
Lưu Toàn nói ra.
Bước chân Quế Liên ngừng lại, cầm thẻ nhân viên từ trên cổ ném xuống đất, sau đó hung hăng nói: "Các ngươi chờ đó."
Nói xong, chật vật ly khai.
Phía sau lưng liền truyền đến một hồi thanh âm hoan hô.
Đối với những công nhân khác mà nói, Quế Liên tồn tại như ôn thần, ai cũng không muốn động chạm vào nàng, lúc trước đều tưởng Quế Liên có hậu đài, không dám đắc tội nàng, bây giờ nhìn thấy nàng chật vật rời đi, tự nhiên cao hứng.
Quế Liên sau khi rời đi, Lưu Toàn nhìn thẻ nhân viên dưới mặt đất, đi tới, nhặt ném vào thùng rác, sau đó hắn giơ tay lên, ngăn bốn phía thảo luận, nhìn thoáng qua nữ nhân công cãi nhau với Quế Liên, nói ra: "Tiểu Mai, Quế Liên về sau sẽ không tới làm nữa, mấy ngày nay ngươi vất vả thêm một chút, ta sẽ thỉnh thưởng cho ngươi, đợi qua tết tuyển thêm mấy người, ngươi coi như lên làm tổ trưởng."
"Lưu quản lý, ta biết rồi."
Tiểu Mai nhẹ gật đầu.
Kỳ thật Quế Liên có đi hay không cũng không ảnh hưởng tới nàng, công việc cũng chưa vất vả lắm, bởi vì Quế Liên mặc kệ hết này, bấy lâu này đều là do nàng tự làm, bây giờ so với trước kia cũng không có khác nhau, còn có thể kiếm thêm tiền, nàng quả thật rất vui vẻ đấy.
Sau đó Lưu Toàn nhìn những người khác một chút, nói: "Công ty sẽ nghỉ vào hai mươi tháng một, mấy ngày này, tất cả mọi người cố chịu đựng, nếu để lão bản thở mạnh, thưởng cuối năm của chúng ta coi như đi không, tốt rồi, đừng vây xem nữa, đều làm việc đi."
Mọi người lúc này mới tản đi.
Bất quá, tiếng nghị luận vẫn chưa có dừng.
Thiếu đi người đàn bà chanh chua Quế Liên này, bầu không khí ở căn tin giống như tốt hơn rất nhiều.
Sau khi mọi người tản đi, Lưu Toàn cũng lấy điện thoại ra, báo cho Lục Dương kết quả xử lý của mình, đạt được câu trả lời khẳng định, Lưu Toàn mới thở dài một hơi, chuyện này coi như xong.
Ăn xong lần giáo huấn này, về sau phát sinh mấy tình huống tương tự, hắn biết nên xử lý thế nào.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận