Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 565: Phát Biểu (2)

Kiều Khải Minh rất khó tưởng tượng, thân là một sinh viên, ngắn ngủn chỉ cần một năm, vậy mà có thể phát triển công ty đến tình trạng này.
Văn phòng lão sư vẫn thảo luận sôi nổi như trước.
Lục Dương cũng đi tới phòng học 302.
Trong phòng học vẫn đang có tiết đầu tiên.
Còn chưa đến thời gian tan tiết.
Lục Dương sớm nhìn vị trí của Từ Thi, sau đó lặng lẽ trượt cửa sau đi vào, Hoàng Tiểu Ngọc đang giảng bài trên bục giảng, nhìn thoáng qua thấy Lục Dương, nhưng nàng lại tiếp tục giảng bài như cũ, làm như không thấy gì.
Lục Dương đến bên cạnh Từ Thi ngồi xuống.
Không biết phải do ăn ý hay không.
Nhưng chỗ ngồi bên cạnh Từ Thi, vĩnh viên đều trống rỗng, dù nàng hiện tại không có nhát gan như cũ, cũng thường xuyên nói chuyện với bạn học, nhưng giống như vị trí này, nàng cố ý lưu lại cho Lục Dương ngồi.
Sinh viên trong lớp cũng rất hiểu ý.
"Sao ngươi lại đến đây?"
Từ Thi nhơ lên sách tiếng Anh, chặn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nhỏ giọng nói.
"Ta tới tham ngươi một chút a."
Lục Dương lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Từ Thi.
Từ Thi giãy giũa một chút, liền cảm thấy hơi vô dụng, liền để mặc Lục Dương nắm tay.
Trên mặt nàng bây giờ, cũng xuất hiện vài đám mây hồng nhuận phơn phớt.
"Học bổng nhận chưa."
Lục Dương hỏi.
" Rồi."
Từ Thi nhẹ gật đầu.
"Ngày hôm qua mới được gửi vào thẻ."
"Bao nhiêu tiền?"
Lục Dương có chút tò mò.
Điểm trung bình của Từ Thi hơn chín mươi điểm, con số 0 lần trước cũng bị sửa rồi, có lẽ nàng có thể nhận được không ít học bổng.
"Để ta tính đã..."
Từ Thi như thể suy nghĩ một chút, nói ra.
"Học bổng Quốc Gia được năm ngàn, học bổng Thanh Vân năm ngàn nữa, học bổng trường học của chúng ta là hai ngàn, cộng lại là một vạn hai."
"Giỏi lắm, ngươi đi học mà còn có thể kiếm tiền a."
Lục Dương kinh ngạc không thôi.
Học phí đại học cộng thêm tiền ăn tiền ở nữa thì tầm khoản sáu nghìn một năm, không tính đến tiền sinh hoạt, mà Tư Thi đã lời hơn một nửa, hơn nữa, học bổng trường học một năm phát hai kỳ, nếu như tính thêm vào, còn có thêm hai nghìn nữa, chính là một vạn bốn rồi.
Như vậy tính toán.
Chỉ cần tiết kiệm một chút, tiền sinh hoạt trong một năm cũng đủ rồi.
Đây chỉ là đại học hạng 2 thôi đấy.
Không có xí nghiệp tài trợ, cũng không có phụ cấp của quốc gia.
Đổi thành những đại học hàng hiệu, thậm chí là đại học trọng điểm, tại mấy trường học này làm học bá, học bổng có thể dễ dàng bắt đến tay.
Nghĩ vậy, nhưng Lục Dương cũng không nghĩ tới mình sẽ chăm chỉ học tập.
Dù sao ăn cơm mềm cũng ngon hơn mà
"Nói rồi đây, ngươi phải mời ta ăn cơm."
Cái tiểu phú bà này, nhất định phải cho nàng xuất chút huyết.
Từ Thi thận trọng nhẹ gật đầu, nói ra: "Được a, ngươi muốn ăn gì."
"Ăn ngươi được không?"
Lục Dương thốt ra.
Sắc mặt Từ Thi đỏ bừng, nằm ở trên bàn, không nói không rằng.
Trêu hơi quá tay rồi.
Lục Dương giật giật tay áo Từ Thi, nói ra: "Nói giỡn thôi, buổi chiều nay ngươi mời ta ăn tôm hùng đi,ta rất lâu rồi chưa được ăn."
"Đi đâu ăn?"
Từ Thi vẫn nằm úp mặt trên bàn, giọng nói nhỏ nhẹ như một con mèo.
Lục Dương suy nghĩ một chút.
Tây Môn quả thật không có địa phương nào làm tôm hùm ngon, hắn nói ra: "Đi ra chợ bán thức ăn mua mấy cân tôm, sau đó lại mua gia vị, hai người chúng ta tới chung cư Hoa Đình, ngươi mời khách, ta tự mình xuống bếp làm đô ăn...Thế nào?"
Lục Dương giống như đang dụ dỗ trẻ em vậy.
Từ Thi suy nghĩ một chút.
Sau đó nhẹ gật đầu.
Nàng biết rõ Lục Dương làm món tôm rất ngon, so với tiệm cơm nàng hay ăn còn tốt hơn nhiều.
"Còn có một việc."
Lục Dương nói tiếp.
"Còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi tiếng anh cấp 4 rồi, ngươi đừng có quên là mình đáp ứng ta học bổ túc tiếng Anh đấy, buổi chiều ngươi đi sớm một chút, chúng ta học bổ túc tiếng Anh trước."
"Học bổ túc tiếng Anh?"
Từ Thi hô nghì nhìn Lục Dương.
Từ lúc nào mà Lục Dương chăm học vậy.
Nàng cũng không lĩnh ngộ ra hàm nghĩa khác của học bổ túc Tiếng Anh, thấy Lục Dương chăm học, nàng cũng rất cao hứng, nói ra: "Được a, để ta mang theo sách tiếng Anh."
"Kỳ thật ngươi không mang theo sách cũng không sao cả."
Lục Dương thuận miệng nói ra.
"Không mang theo sách sao học?"
"Vậy ngươi mang theo đi."
Lục Dương ho khan một tiếng.
Mười giờ sáng, tiết thứ nhất cuối cùng cũng kết thúc, nhưng cũng không được tan học, còn có một tiết nữa, Từ Thi là sinh viên tốt không trốn học, nên giữa trưa không kịp nữa rồi, Lục Dương mới đành hẹn sang buổi chiều.
Lớp bọn hắn buổi chiều không có lớp.
Ước định xong, một giờ chiều đến chung cư Hoa Đình gặp mặt, Lục Dương rời đi phòng học 302.
Mấy môn học sau, Lục Dương cũng không muốn nghe nữa.
Từ tòa nhà dạy học viện công nghệ đi ra, Lục Dương đi bộ tới vườn khởi nghiệp, khi đi qua siêu thị nhỏ, lão bản siêu thị đang giúp khách hàng cầm đồ, nhìn thấy Lục Dương, lão vội vàng nói: "Lục Dương, cậu chờ tôi với."
"Không có việc gì, đừng có gấp, cẩn thận một chút."
Lục Dương đổi hướng bước đến siêu thị, nhìn lão bản đang đứng trên ghế giúp khách hàng lấy đồ.
Lại liếc nhìn qua màn hình máy tính trên quầy.
Vậy mà không phải tin tức về cổ phiếu, cũng không phải ở hội nhóm thảo luận, diễn đàn các loại, ngược lại trên màn hình đang hiển thị về các thông tin như, đổi mới kinh doanh siêu thị, thu hút khách hàng mới,....
Chu lão bản đem thùng mì tôm mở ra, lấy ra hai gói đưa cho cậu học sinh kia, sau đó đi tới, nói ra: "Lục Dương, vài ngày nay đều không thấy cậu rồi."
"Mấy ngày nay bận quá, không ở trường, hôm qua mới về."
Lục Dương cầm lấy một phong kẹo cao su, rút ra một miếng, còn phần còn lại đút vào túi quần, sau đó búng một tờ đồng xu lên quầy, đồng xu quay tròn, rồi rơi vào ngăn tủ đựng tiền.
"Lão bản, không chơi cổ phiếu nữa sao?"
Lục Dương vừa nói vừa mở phần giấy bạc ra, gấp miếng cao sư lại, nhét vào trong miệng.
"Chơi cái cọng lông nữa, về sau không chơi nữa, giải nghệ rồi."
Lão bản thờ dài.
Sau đó đem nỗi lòng của mình kể ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận