Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 946: Hàng Xóm (1)

Buổi tối, Liễu Thanh Thanh làm ba món ăn cùng một món canh, một đĩa thịt băm ớt xanh, khoa tây thái sợi, cùng súp lơ xào thịt, còn có canh rong biển trường, tay nghề nấu ăn của Liễu thanh Thang không cần phải nói, mới từ phòng ngủ đi ra, Lục Dương đã gửi được mùi thơm.
Đồ ăn cũng được dọn lên bàn, Lục Dương đi rửa tay, đi tới ghế salon ngồi xuống, Tiểu Tiểu Thanh đứng trên xe em bé, đôi mắt to tròn nhìn lên bàn ăn.
"Đi qua một bên chơi đi."
Liễu Thanh Thanh đem chiếc xe đẩy kéo tới mình, phòng ngừa Tiểu Tiểu Thành đụng phải đồ ăn.
Nếu như không phải có Lục Dương ở nhà, nàng sẽ đến phòng bếp ăn cơm, phòng ngừa bị Tiểu Tiểu Thanh đụng phải, nhưng có hai người ở nhà, nên vẫn chăm sóc được.
"Nha đầu này ,không phải muốn ăn cơm rồi chứ?"
Lục Dương cười nói.
"Không biết, đoán chừng tưởng đây là đồ ăn vặt đi."
Liễu Thanh Thanh cầm lên bắt cơm, nhìn nhìn Tiểu Tiểu Thanh, tiểu nha đầu rất ủy khuất, chu môi nhìn bên này.
Lục Dương hướng về Tiểu Tiểu Thanh mở trừng hai mắt, cầm lấy bắt cơm, gấp lên một miếng ớt xanh, ăn một miếng, mùi vị không tồi, rất ngon.
"Ớt này do Tần tỷ đưa tới à? Mùi vị không tệ đấy..."
"Ừ, đúng vậy, Tần tỷ nói đây là ớt trồng, rất ngon, vừa mỏng vừa cay, nàng biết rõ anh thích ăn ớt, vì vậy mua một chút tới đây."
Liễu Thanh Thanh không dám ăn ớt, vì vậy liền ăn những món khác.
"Tần tỷ đúng là nữ nhân biết chăm sóc, đáng tiếc, người tốt như vậy, còn trẻ đã mất chồng."
Lục Dương tiếc hận thở dài.
Niên kỷ Tần Lam kỳ thật không lớn, chỉ mới đầu ba, lớn lên coi như cũng được, là kiểu loại càng nhìn càng thấy thích, mang theo con nhỏ, muốn tìm một người khác cũng không khó.
Liễu Thanh Thanh ăn một miếng cơm, nói ra: "Em cùng Tần tỷ cũng từng nói về chuyện này, nàng chủ yếu lo lắng người ta đối xử với Đậu Đậu không tớt, còn nói, nàng bây giờ không tồi, không muốn tái giá."
"Tùy duyên đi."
Lục Dương cũng không có thói quen làm mai cho người khác, huống chi bên cạnh hắn cũng không có đối tượng nào phù hợp, đổi lại thời điểm cậu nhỏ chưa kết hôn, ngược lại có thể giới thiệu một chút, niên kỷ không sai biệt, là nữ nhân tốt bụng, mang theo tiểu hài tử cũng không sao...Đáng tiếc, cậu nhỏ lúc này đã có dì nhỏ.
Ăn cơm xong.
Lục Dương đem chén đĩa chồng lại một chỗ, đứng dậy nói ra: "Em cho Tiểu Tiểu Thanh ăn chút gì đi, nhìn nó kìa, ủy khuất không thôi, cảm giác giống như chúng ta khi dễ nó vậy, anh đi rửa chén."
"Để đó em rửa."
Liễu Thanh Thanh nói ra.
"Rửa mấy cái bát thôi mà, dành nhau làm gì."
Nói xong, Lục Dương đem chén đĩa vào trong phòng bếp, trước thả đĩa không xuống bồn, lại bỏ thức ăn còn dư vào trong túi giữ, để vào tủ lạnh, rửa bát, nhìn Liễu Thanh Thanh vẫn còn cho Tiểu Tiểu Thanh ăn, Lục Dương nấc một cái, nói ra: "Anh đi ra ngoài một chút, em đi cùng không?"
"Em không đi, bên ngoài nhiều muỗi, sẽ cắn Tiểu Tiểu Thanh."
Liễu Thanh Thanh lắc đầu.
Nếu hai người đi cùng nhau, nhất định phải mang theo Tiểu Tiểu Thanh cùng một chỗ, nhưng đây là mùa hè, muỗi còn rất nhiều, còn có ruồi nữa, để nó đốt rất phiền phức.
"Ừ, vậy được, anh đi dạo chút rồi về."
Đeo lên đôi giày thể thao, Lục Dương ra khỏi nhà.
Thời điểm thang máy tới tầng mười một, dừng lại.
Một nữ sinh gọng kính vàng đi dến, trên tay nữ nhân, còn mang theo một đồ bỏ, xem ra là đi vứt rác.
''Là ngươi!"
Hai người nhìn thấy lẫn nhau, đều đồng thời phát ra âm thanh.
Nữ nhân này cũng là người quen, chính là khuê nữ nhà lão Chu siêu thị, cũng là cháu gái tiện nghi của Lục Dương...
Lục Dương có chút kinh ngạc, nói: "Ngươi ở tầng mười một a."
"Đúng vậy, ngươi ở tầng trên? Thật trùng hợp..." Chu Tử Tình cũng rất kinh ngạc, không nghĩ ở chỗ này cũng gặp được Lục dương, lúc ấy hai người cũng gặp qua ở siêu thị, nói chuyện vẫn rất vui vẻ đấy.
"Ngươi không phải sinh viên sao? Như thế nào lại ở bên ngoài."
Chu Tử Tình vẫn tương đối hiếu kỳ.
"Ở bên ngoài thuận tiện hơn...Ta mua phòng ở trên."
Lục Dưng giải thích nói.
"Ngươi mua phòng sao, cũng đúng, cũng đúng, cha ta nói ngươi là lão bản, hơn nữa đầu tư cổ phiếu rất lợi hại, nhất định có thể kiếm được tiền mua phòng."
Chu Tử Tình nghĩ đến sự tình phụ thân nhắc đến Lục Dương.
Sau lần gặp mặt đó.
Phụ thân cố ý kể về Lục Dương, nói Lục Dương đầu tư rất lợi hại, kiếm được không ít tiền, cũng là do Lục Dương nhắc nhở, ông mới không chơi cổ phiếu nữa.
Mặt khác, Lục Dương còn có một công ty manga ở vườn khởi nghiệp, nhân viên dưới trướng có không ít, là sinh viên rất có năng lực.
Lúc ấy Chu Tử Tình cũng rất khiếp sợ.
Một sinh viên, lợi hại vậy sao, vẫn còn đi học đã mở công ty, còn hiểu nhiều về tài chính, quả chính là thiên tài.
Bất quá, lão Chu cũng nhắc nhở nàng.
Lục Dương người này, rất có nữ duyên, bên người có rất nhiều hoa đào, bảo nàng phải tránh xa ra một chút.
Đối với chuyện này.
Chu Tử Tình xì mũi coi thường.
Phụ thân quá quê mùa rồi, bất kể nam sinh hay nữ sinh, chỉ cần ưu tú thôi, thì bên cạnh sẽ xuất hiện một đám ong bướm, đây là chuyện rất bình thường.
"Ngươi ở phòng nào?" Thời điểm Chu Tử Tình nghĩ ngợi lung tung, Lục Dương hỏi.
Chu Tử Tình phục hồi tình thân, trả lời: "1102."
"1102?"
Nghe được Chu Tử Tinh trả lời, Lục Dương cười nói: "Thật trùng hợp, nhà ta ở phòng 1202, vừa vặn ngay trên phòng ngươi, ta vốn đang tính, nhìn xem phía dưới có người ở hay không, cũng quá trùng hợp đi."
"Đúng vậy, thật trùng hợp."
Chu Tử Tình cũng rất kinh ngạc.
Đây tuyệt đối là trùng hợp, dù sao nàng mới chuyển vào đây được một đoạn thời gian, Lục Dương nhất định còn tới sớm hơn mình, chỉ là nàng không lý giải được đoạn sau của Lục Dương, vì vậy hỏi: "Ngươi vì sao lại muốn xem phía dưới có người ở không?"
Nhìn thoáng qua Chu Tử Tình, Lục Dương cười cười, nói ra: "Không có biện pháp, nếu có phải xin lỗi người ta, nhà ta có con nhỏ mà, hiện tại ngồi xe đẩy chạy khắp nơi, sợ ảnh hưởng người phía dưới, chuyện này ta tính thương lượng với người ta một chút, không nghĩ tới là ngươi, thật có duyên..."
"n, cái gì!"
Chu Tử Tình mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Lục Dương, túi rác ở trên tay thiếu chút nữa rơi xuống, nàng khiếp sợ nói: "Lục Dương, ngươi có con nhỏ?"
"Đúng vậy a, là một bé gái, rất đáng yêu, không có việc gì ngươi có thể lên thăm một chút."
Lục Dương bình tĩnh nói.
Thỏ không ăn cỏ gần hang, nữ nhi lão Chu này, Lục Dương cũng không có ý tưởng, tuy rằng lớn lên không tệ, nhưng giống như lúc trước đã nói với Trần Thu Nguyệt, hắn cũng không phải gặp ai cũng thu, chuyện Quan Nguyệt bên kia còn chưa biết giải quyết thế nào đây.
Nói bản thân có em bé, nha đầu này, có lẽ cũng thôi suy nghĩ nhiều.
Huống hồ, nếu bắt lấy con gái lão Chu vào tay, lão Chu không phải ân đoạt nghĩa tuyệt với mình luôn sao?
Thang may chậm rãi đi xuống.
Đến tầng một, hai người từ trong ra ngoài.
Chu Tử Tình vẫn như trước có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới, Lục Dương còn là sinh viên, vậy mà có con nhỏ, chuyện này cũng quá nhanh đi.
"Thùng rác ở bên kia!"
Lục Dương chỉ chỉ thùng rác cách đó không xa.
"n ân."
Chu Tử Tình nhẹ gật đầu.
Vài bước đi tới thùng rác, đem túi rác ném vào, đậy nắp lại, lần nữa quay đầu nhìn lại, đã không còn thấy bóng dáng của Lục Dương.
Chu Tử Tình nâng đỡ kính mắt.
Gia hỏa này, chạy thật là nhanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận