Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 999. Không thể đoán trước

Chương 999. Không thể đoán trước
Theo thời gian dần qua đi, mùi thơm thảo dược càng lúc càng nồng đậm.
"Ngay lúc này đây!"
Dựa vào vô số kinh nghiệm luyện đan, Lưu Ngọc phán đoán thời cơ khai lò đã tới, pháp quyết trong tay cũng không ngừng biến đổi!
Giữa lúc vô thanh vô thức, đỉnh Huyền Hoàng mở nắp ra, trong đó có chín viên thuốc tròn trịa cũng lộ diện theo.
Màu trắng sữa, vô cùng no tròn.
Chính là Thăng Nguyên đan!
Lần đầu tiên luyện chế đã thành công, Lưu Ngọc lộ ra nụ cười mỉm, tâm trạng khá tốt.
Cầm một viên Thăng Nguyên đan trong tay xem xét, cẩn thận kiểm nghiệm phẩm chất một hồi, xác định đã đạt tới yêu cầu của mình, mới bỏ chúng vào bên trong một cái bình ngọc.
Hắn luyện chế "Xích Nguyên đan" có tới bốn, năm phần xác suất thành công, luyện chế "Thăng Nguyên đan" phẩm cấp thứ mười, mặc dù lần đầu tiên đã thành công, có hơi may mắn, nhưng cũng không có gì quá kỳ lạ.
Dù sao Lưu Ngọc có vô số lần kinh nghiệm luyện đan trước đó, cộng thêm những năm này lại học hỏi thêm tri thức luyện đan, ở phương diện tạo nghệ đúng là chậm rãi đạt tới trình độ Luyện Đan Đại Sư.
Bởi vì thời gian còn sớm, hắn rửa sạch đỉnh Huyền Hoàng xong thì bắt đầu châm lửa thêm nhiệt lần nữa, dự định lại luyện chế một lò nữa.
Châm lửa, thêm nhiệt, luyện hóa Linh dược, chiết xuất tinh hoa...
Lưu Ngọc nghiêm mặt dựa theo trình tự từng bước một tiến hành, nhưng mà lần này ở lúc luyện Ngưng đan thì điều không may xuất hiện, dẫn đến thất bại trong gang tấc.
Mở lô ra xem xét, tinh hoa Linh dược tạp nham hỗn hợp cùng nhau, biến thành màu nâu xám vật chất.
Bởi vì dược tính trong đó hỗn loạn, rất nhiều Linh dược trồng được đều bị hỗn hợp lại, dược tính vốn có đều bị phá hư, vật chất màu nâu xám này đã không thể coi là tinh hoa Linh dược được nữa.
Chỉ có thể làm tạp chất, nên mới báo hỏng cần xử lý.
Một khi tu sĩ dùng loại tạp chất như này, chỉ sợ pháp lực nội thể muốn nổ tung, rơi vào trạng thái "Tẩu hỏa nhập ma".
Lắc nhẹ đầu, Lưu Ngọc cũng không cảm thấy uể oải, sau khi thanh tẩy xong thì cất kỹ Linh dược và đỉnh Huyền Hoàng, rồi đi ra cửa.
Khoảng sau giờ dậu, ánh mặt trời hoàn toàn buông xuống phía tây.
Màn đêm bao phủ khắp trời và đất, ánh trăng còn chưa treo lên, sắc trời lộ ra dáng vẻ vô cùng tối tăm.
Trong phường thị Vĩnh Thái, lúc này lại đèn đuốc sáng trưng.
Từng cây đèn mùi hương cổ xưa đã sớm thắp lên ánh sáng, xuyên thấu qua vải thưa phóng xạ ra ánh sáng dìu dịu, chiếu sáng toàn bộ phương thị như ban ngày.
Ở quảng trường trung tâm, lúc này mọi người đang nhốn nháo, các loại âm thanh không dứt bên tai, lộ ra vẻ ồn ào náo nhiệt.
Trên quảng trường bày ra từng bàn, từng bạc tiệc, tu sĩ vây quanh bàn tiệc ngồi xuống, cùng châu đầu ghé tai, tràn ngập phấn khởi.
Mỗi một bàn tiệc đều ngồi bảy, tám người.
Phóng tầm mắt nhìn qua, kiểu bàn tiệc như này có chừng mấy chục bàn, khó trách sẽ náo nhiệt như vậy.
"Chư vị, uống đầy chén này!"
"Coi như chúng ta chúc mừng cho tông môn, chúc mừng Nguyên quốc mới được thành lập!"
Lưu Ngọc giơ chén lên cao, ra hiệu với bốn phía, lớn tiếng nói.
Lời nói của hắn vô cùng hữu lực, đã hiện ra uy thế thượng tông, cũng không lộ ra dáng vẻ hùng hổ dọa người, nắm chắc vừa đủ.
Lời nói vừa rơi xuống, vạn chúng hô hào theo!
"Chúc mừng cho thượng tông! Chúc mừng cho Nguyên quốc!"
Lời của hắn vừa rơi xuống xong, tất cả tu sĩ tranh nhau nói, không hề buông tha cơ hội bày tỏ sự trung thành, chỉ sợ bị người phía sau cướp lấy.
Giống như chỉ cần chậm một bước, chính là "Không trung thành" vậy.
Bất kể là tu sĩ đến từ thế lực lớn, hay là tu sĩ đến từ thế lực nhỏ, mặc kệ tu vi là Trúc Cơ đỉnh phong hay là Luyện Khí kỳ, đều trăm miệng một lời.
"Ha ha, được lắm!"
Lưu Ngọc cười vang một tiếng, uống sạch Linh tửu trong chén.
Trên quảng trường, chư tu thấy thế cũng uống cạn sạch Linh tửu trong chén của mình, sau đó chậm rãi đợi kết quả tiếp theo.
Ánh mắt Lưu Ngọc đảo qua trên mặt từng tu sĩ, trên mặt bọn họ đều hàm chứa ý cười, trong lòng suy nghĩ cái gì cũng không biết được.
Những thế lực sau lưng những tu sĩ này cũng không phải đều có thể bị chinh phục trực tiếp được.
Cũng có rất nhiều người vì thấy đại thế của Bạch Vân Quan đã mất, vì gia tộc, kéo dài thế lực truyền thừa mới lựa chọn quy hàng.
Phạm vi nhiệm vụ quản hạt của tông môn lần này so với lúc làm dẫn đội Thanh Phong thì càng lớn hơn, cho nên có vài thế lực dưới sự chấn nhiếp của tông môn nên mới chủ động tới bái kiến lần này.
Bởi vì chưa từng thấy Lưu Ngọc ra tay, còn với thanh danh của hắn cũng chỉ là nghe đồn, cho nên trong lòng thật sự thần phục hay không thì khó mà nói được.
"Trước mắt, tứ tông vừa mới quét sạch phản nghịch, Nguyên quốc cũng chỉ mới thành lập, còn chưa thực sự thành như vậy, tất cả đều là phục hưng từ bãi phế thải."
"Rất nhiều công việc, vẫn phải dựa vào chư vị đồng đạo."
Lưu Ngọc mở miệng cười nói, chắp tay với bốn phía.
"Không dám, không dám."
Vi Quang Chính là tự mình thu phục, là tu sĩ biết lợi hại nên vội vàng chắp tay hoàn lễ, miệng nói không dám.
"Nếu là mệnh lệnh từ thượng tông, chúng ta tự nhiên tuân theo."
"Thanh Dương đạo hữu có dặn dò gì, chỉ cần dặn dò một tiếng là được, lão phu và Vi gia nhất định dốc hết toàn lực đi làm!"
Vi Quang Chính nhanh chóng bày tỏ thái độ, biểu thịt thái độ ủng hộ kiên định.
Đi theo Lưu Ngọc mấy năm, Vi gia lại thu được không ít chỗ tốt, việc này khiến Vi Quang Chính vừa cao hứng vừa cảm thấy như có cái gai sau lưng.
Trưởng lão Vi gia đã mất, hiện tại chỉ có hai tu sĩ Trúc Cơ, có tài nguyên tu luyện vượt qua hai tên tu sĩ Trúc Cơ cơ kia thì khó mà tránh khỏi sẽ nổi lên chút tâm tư.
Vi Quang Chính bình thường cũng lo lắng vì điều này rất nhiều, cho nên vô cùng kiên định ủng hộ Lưu Ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận