Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 902. Giới hạn của Thanh Dương(3)

Chương 902. Giới hạn của Thanh Dương(3)
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc tiện tay phát ra truyền âm, để Giang Thu Thủy và Lãnh Nguyệt Tâm gọi đám tu sĩ đang ở trong khoang thuyền ra ngoài.
Linh Dược viên Kim Hoa sơn cách mạch khoáng Lưu Kim Thạch khoảng mười sáu dặm, còn mạch khoáng Hàn Thiết lại cách mạch khoáng Lưu Kim Thạch tầm mười tám dặm.
Chẳng qua quãng đường mười tám dặm với người tu tiên mà nói chỉ chớp mắt đã đi qua.
Chỉ một lát sau Quy Nguyên chu đã từ từ giảm độ cao, tốc độ cũng dần chậm lại, một khu mạch khoáng đã đập vào mắt mọi người.
Nhưng so với mạch khoáng Lưu Kim Thạch, rõ ràng là mạch khoáng Hàn Thiết nhỏ hơn rất nhiều.
Chỉ là so với lúc Lưu Ngọc còn ở Luyện Khí hậu kỳ, đóng giữ ở mạch khoáng chỗ Hàn Nguyệt Thành thì khu mỏ này đã có quy mô lớn hơn không chỉ mấy lần thôi đâu.
Chỗ này sản xuất ra Hàn Thiết có chất lượng hơn, sản lượng cũng nhiều hơn.
Quá trình chuyển giao cũng không khác gì lúc ở Linh Dược viên Kim Hoa sơn. Trác Mộng Chân lại để nữ tu mặc váy hồng nhạt điều động toàn bộ tu sĩ trong khu mỏ ra ngoài, sau đó dỡ bỏ trận pháp, mang cả người lẫn vật lên m Dương chu.
Cuối cùng bên phía Lưu Ngọc điều động tu sĩ đến tiếp nhận.
Không nhắc đến linh vật thuộc về đối phương, còn phàm nhân bên trong khu mỏ coi như hàng tặng miễn phí.
Người tu tiên luôn từ trên cao nhìn xuống. Trong mắt phần lớn bọn họ, tính mạng phàm nhân thường không đáng một đồng, như cỏ dại không chút giá trị nào.
Lúc nào cần, cứ đến thế tục quơ đại cũng được một bó to nên không cần phải mang theo.
Đương nhiên là ngoại trừ đám ma tu cần dùng phàm nhân để luyện công hay tế luyện pháp khí.
Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ lướt qua, Lưu Ngọc không chút dấu vết nhìn sang Lãnh Nguyệt Tâm.
Điều này khiến người sau cảm thấy rất khó hiểu, nghĩ lại xem mình đã làm sai ở chỗ nào. Hình như gần đâu hắn cũng đâu có “ăn vụng” nhiều lắm đâu?
Việc chuyển giao mạch khoáng Hàn Thiết tiến hành vô cùng thuận lợi, ‘bí thuật Tránh Linh’ cũng đã giao ra, còn lập luôn cả lời thề tâm ma. Trác Mộng Chân cũng không định giữa đường trở mặt.
Lưu Ngọc điều động một gia tộc Trúc Cơ tiếp quản mạch khoáng Hàn Thiết. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, m Dương chu có khắc ký hiệu của Hợp Hoan môn nhanh chóng bay thẳng lên không trung, hóa thành một ánh sáng vàng, cấp tốc biến mất ở chân trời.
Bản thân Lưu Ngọc lại đứng yên tại chỗ, không hề có ý ngăn cản.
"Thanh Dương sư huynh, chuyện này. . . ?"
Lãnh Nguyệt Tâm đứng bên cạnh, khó hiểu nói.
Nàng không hiểu, tại sao mạch khoáng Tử Đồng còn chưa lấy được, đám người Hợp Hoan môn đã ‘bỏ trốn mất dạng’ mà sư huynh lại không hề có ý ngăn cản.
Đám người Mạnh Văn Tinh cũng quay sang nhìn, trên mặt có thêm chút nghi ngờ.
Khóe miệng Giang Thu Thủy cong lên thành nụ cười nhạt đến mức không thể nhận ra. Lấy tâm tư của nàng ta, tất nhiên có thể đoán được sư huynh và Trác Mộng Chân vừa mới đạt thành thỏa thuận gì.
Trong đó không tránh được việc trao đổi lợi ích, đây chẳng qua chỉ là kết quả của việc đôi bên thỏa hiệp với nhau mà thôi.
Đương nhiên, xét tình huống bên mình đang chiếm thượng phong, chắc chắn là sư huynh sẽ không bị lỗ vốn.
Chỉ là Giang Thu Thủy cũng không hỏi nhiều, nàng ta biết sư huynh không thích người ăn xong còn vét nồi đất, cái gì cũng phải gặng hỏi đến cùng.
Giữa sư huynh và tông môn, chắc chắn lòng nàng ta sẽ nghiêng về phía sư huynh nhiều hơn, điều này không có gì để nghi ngờ. Sau khi nếm thử mùi vị quyền lực, vô tình nàng ta càng khó có thể rời khỏi sư huynh được.
Giang Thu Thủy tự biết tư chất của bản thân rất bình thường, tại sao có thể lên Trúc Cơ? Tại sao có được tất cả như bây giờ? Nguyên nhân lớn nhất là gì, trong lòng nàng ta tự rõ.
Bao nhiêu năm qua, nàng ta đã hình thành thói quen ỷ lại từ lâu, cũng đã không nỡ rời khỏi người kia nữa rồi.
"Về chuyện mạch khoáng Tử Đồng, Lưu mỗ sẽ tự có sắp xếp."
Lưu Ngọc quét mắt qua chư vị tu sĩ đang đứng trên boong thuyền, lạnh nhạt nói.
Thân là lĩnh đội, tất nhiên không cần chuyện gì cũng phải giải thích với người ngoài.
Bây giờ với uy tín của hắn, dù có đưa ra quyết định thế nào thì cũng không có ai dám can đảm đứng ra hạnh họe, vặn hỏi.
Trong mấy năm nay, những tu sĩ không nghe lời gần như đã bị ‘thanh lý’ sạch sẽ.
Những người còn lại tất nhiên sẽ tuyệt đối nghe lời hắn, y như thiên lôi sai đâu đánh đó.
m thanh không lớn không nhỏ này truyền vào tai Lãnh Nguyệt Tâm, Mạnh Văn Tinh cùng các tu sĩ đến nương nhờ lại mang theo uy nghiêm khó hiểu.
Khiến cho hiện trường lập tức yên tĩnh lại. Bọn họ không dám hỏi nhiều, nhanh chóng bóp chết hết những tò mò trong lòng.
Lưu Ngọc thấy vậy thì cảm thấy rất hài lòng. Điều này chứng tỏ đội ngũ này đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Uy tín của hắn đã ăn sâu vào lòng người.
Chỉ là Lưu Ngọc không cần giải thích với tu sĩ trong đội ngũ của mình, nhưng thời điểm báo cáo lại với tông môn vẫn phải tìm được một lý do giải thích.
“Hiện nay ngũ đại tông môn đang bắt tay hợp tác, vì suy nghĩ cho đại cục, cân nhắc từ góc độ thực tế nên ta quyết định từ bỏ phần mạch khoáng Tử Đồng trong phần tiền đánh cược.”
“Lý do này cũng khá lắm.”
Lưu Ngọc nghĩ mãi mới ra được lý do.
Cái này đúng là miễn cưỡng còn nghe được, so với Dược Viên Kim Hoa sơn và mạch khoáng Hàn Thiết thì mạch khoáng Tử Đồng cách mạch khoáng Lưu Kim Thạch chừng năm mươi dặm.
Khoảng cách khá là xa, nắm trong tay cũng không tiện khống chế, tính ra chi phí quản lý tương đối cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận