Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 908. Tiêu cực kéo dài

Chương 908. Tiêu cực kéo dài
Lưu Ngọc càng lúc càng thông thạo quá trình này, tốc độ áp sức khí huyết cũng theo đó mà tăng dần.
Một ngàn sợi tinh hoa khí huyết hắn cũng chỉ mất có ba canh giờ đã áp súc thành công.
Tất cả tinh hoa khí huyết màu đỏ thẫm đều bị dồn vào giữa ‘huyệt Thiên Trung’ trong lồng ngực. Đến lúc đó, hắn chỉ cần nghĩ đến là có thể tùy ý sử dụng.
"Xong rồi."
Cảm nhận được ‘huyệt Thiên Trung’ đã căng phồng, Lưu Ngọc thoáng nghĩ trong đầu rồi mở mắt ra. Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt hắn rồi lập tức biến mất.
Thế nhưng theo sát phía sau là cảm giác suy yếu rõ rệt đánh úp đến, trước mắt như biến thành màu đen, cơ thể yếu ớt không còn tí sức lực nào.
Giống như kiếp trước thức đêm lên mạng, ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ.
Lưu Ngọc thấy vậy cũng không hề hoảng sợ, hắn biết đây là triệu trứng khi tiêu hao khí huyết quá độ.
Thế là hắn lập tức vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược lớn chừng quả nhãn màu đỏ sậm.
Đó chính là "Dung Huyết đan".
“Ực!”
Lưu Ngọc bỏ viên đan dược vào trong miệng. Yết hầu khẽ trượt, Dung Huyết đan cũng trôi xuống bụng.
Sau khi Dung Huyết đan trôi xuống bụng cũng không phát huy tác dụng ngay lập tức như những đan dược dùng để tu luyện khác.
Nó vẫn giữ nguyên kết cấu ban đầu, dáng vẻ không có thay đổi gì lớn.
Lưu Ngọc thấy vậy thì hai tay lập tức bấm niệm pháp quyết, vận chuyển pháp lực để luyện hóa đan dược, bổ xung lượng khí huyết đã tiêu hao.
Theo Dung Huyết đan bị luyện hóa, bên trong cơ thể hắn không ngừng sinh ra những sợi khí huyết, không ngừng thay thế số lượng lúc trước đã tiêu hao.
Mà triệu chứng thân thể suy yếu không có sức lực theo số lượng khí huyết được bổ xung cũng nhanh chóng tốt lên, cảm giác dịu đi rất nhiều.
“Đối với thể xác mà nói, ‘Dung Huyết đan’ đúng là vật đại bổ hàng thật giá thật”
Thế nhưng thể xác Lưu Ngọc vốn đã có căn cơ rất hùng hậu, thật ra cũng không cần quá lo lắng sẽ xuất hiện tình huống bổ quá ăn không tiêu.
Pháp lực của hắn đã vượt xa quá khứ, chỉ mất cỏ nửa canh giờ đã luyện hóa hết dược lực của viên Dung Huyết đan này.
Khí huyết tiêu hao trong quá trình ngưng tụ tinh hoa khí huyết cũng theo đó mà khôi phục được bảy, tám phần.
Một hai phần còn lại, dựa vào căn cơ hùng hậu vốn có của nhục thân, đủ để hắn tự khôi phục.
Sẽ không ảnh hưởng thực lực và việc thường ngày tu luyện.
“Phù!”
Sau khi luyện hóa hết Dung Huyết đan, Lưu Ngọc phun ra một hơi trọc khí rồi mới từ từ đứng dậy.
Sinh hoạt yên ổn tới cực điểm, vừa mới luyện thành một môn bí thuật nên Lưu Ngọc đã nhịn không nổi, muốn thử nghiệm xem sao.
Với lại cũng nhất định phải thử nghiệm một lần thì mới có thể nắm rõ hiệu quả khi thi triển bí thuật, lúc đấu pháp mới vận dụng tự nhiên được.
Lệch một ly, đi ngàn dặm.
Nếu không nắm chắc, thời khắc đối diện với nguy hiểm có thể sẽ gây hại đến tính mạng.
Lưu Ngọc đứng giữa phòng luyện công rộng rãi. Hắn nhắm mắt điều chỉnh lại trạng thái, sau đó lại mở ra, hai tay nhẹ nhàng đánh ra pháp quyết.
Gần như là chỉ trong chớp mắt, hắn đã đánh ra tận sáu pháp quyết.
Cùng lúc đó, pháp lực trong cơ thể cũng bắt đầu vận chuyển, dẫn động hai mươi sợi tinh hoa khí huyết trong huyệt Thiên Trung, dựa theo ‘bí thuật Tránh Linh’ lập tức tiêu hao sạch sẽ.
Hắn đã thi triển thành công bí thuật Tránh Linh!
Lưu Ngọc cảm thấy trong cơ thể bỗng xuất hiện một động lực vô cùng mạnh mẽ, muốn mang mình di chuyển đến một phương hướng nào đó.
Suy nghĩ thoáng lướt qua trong đầu, hắn lập tức thuận thế dẫn đường cho luồng sức mạnh này, tiến thẳng về phía trước.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thật ra từ kết pháp đến lúc thi triển bí thuật xong, thời gian cũng chỉ trong vòng một cái chớp mắt.
Nháy mắt qua đi, cơ thể Lưu Ngọc đã biến mất ở chỗ xa xa.
“Rầm!”
Toàn thân hắn đâm sầm vào tường, để lại một lõm hình người, mảnh đá vụn rớt xuống ào ào.
“Không ngờ hiệu quả của bí thuật Tránh Linh này còn tốt hơn trong tưởng tượng nhiều.”
Lưu Ngọc chưa khống chế tốt bí thuật nên đâm phải vách tường, hắn chẳng những không cảm thấy ảo não mà ngược lại, trên mặt còn lộ ra vẻ vui mừng.
Sở dĩ hắn không khống chế tốt, một là do lần đầu thi triển chưa quen lắm. Hai là hiệu quả của bí thuật còn tốt hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Luồng ‘động lực’ xuất hiện khi thi triển bí thuật Tránh Linh,
Còn mạnh hơn trong dự đoán, khiến Lưu Ngọc luống cuống không kịp chuẩn bị.
“Hình như lúc mình thi triển bí thuật Tránh Linh này, hiệu quả còn tốt hơn Trác Mộng Chân thì phải?”
Cuối cùng Lưu Ngọc cũng đưa ra một tổng kết.
Hắn nhớ lại hiệu quả lúc Trác Mộng Chân thi triển bí thuật, trong nháy mắt chỉ di chuyển được khoảng năm trượng.
Tuy trong đó có phần là do chịu ảnh hưởng từ phong cấm của Xích Viên tháp nhưng nếu tính toán đâu ra đó, đoán chừng lúc bình thường nàng thi triển cũng ở khoảng trên dưới mười lăm trượng.
Phòng luyện công trong động phủ ở phường thị Vĩnh Thái này cũng không nhỏ, từ giữa phòng đến vách tường cũng tầm mười trượng. Xét từ tình huống vừa thi triển bí thuật, dự là hắn có thể lập tức thuấn di khoảng hai mươi trượng.
Nếu số lần luyện tập nhiều hơn, sau khi đã nhuần nhuyễn thì khả năng cao là khoảng cách thuấn di còn tăng được nữa.
“Có lẽ do thường xuyên sử dụng Long Huyết quả nên chất lượng khí huyết và tinh hoa khí huyết của mình cao hơn, tinh khiết hơn bình thường chăng?”
Lưu Ngọc phủi phủi mấy mảnh đá vụn vướng trên người, trong lòng âm thầm suy đoán nhưng đã chắc chắn đến bảy, tám phần.
Nếu “bí thuật Tránh Linh " chủ yếu là tiêu hao lực lượng khí huyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận