Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1151. Linh tính! (2)



Chương 1151. Linh tính! (2)




Mặc dù công hiệu đặc thù của Linh khí Hắc Kỳ cũng không thích hợp dùng bản thể công kích hay phòng thủ, nhưng trước bước ngoặt nguy hiểm như này, cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Không lo nổi món Linh khí cực phẩm này có thể bị hư hỏng hay không, gã nhanh chóng điều khiển Hắc Kỳ ngăn lại trước người.
Hắc Kỳ vừa mới vào chỗ, tu sĩ Vô Mi đã cảm thấy một cỗ đau nhói "Quen thuộc" đâm tới, ngay sau đó lại mất đi ý thức.
"Xoẹt."
Trong khoảnh khắc tu sĩ Vô Mi bị ảnh hưởng bởi quả Kinh Thần Thích thứ ba thì Dung Hỏa đao đã phá tan thế phòng ngự của khăn tay ám vàng, để lại trên đó một lỗ thủng to bằng cánh tay, khiến cho Linh quang của nó hoàn toàn mờ đi rồi rơi xuống trên mặt đất.
"Leng keng."
Cùng là Linh khí cực phẩm, Dung Hỏa đao chỉ nhẹ nhàng quét qua, lập tức đánh cho Linh khí Hắc Kỳ bay xa mấy trượng, tiếp đó lại vọt tới mục tiêu tu sĩ Vô Mi chưa tới hai thước.
Ngay lúc tu sĩ Vô Mi còn chưa thoát khỏi ảnh hưởng của quả Kinh Thần Thích thứ ba, Dung Hỏa đao đã cách gã chưa tới một thước.
Trong con ngươi phản chiếu ánh lửa màu xanh đỏ lấp lánh, giữa hô hấp đã lan tràn khí tức tử vong.
"Không!"
"Đạo hữu, có chuyện."
Tu sĩ Vô Mi sợ tới vỡ mật, rốt cuộc cảm thấy sợ hãi với chuyện chết chóc này, liều mạng dùng thần thức để truyền âm cầu xin tha thứ, chỉ sợ đã chậm nửa bước.
Tốc độ của thần thức đã vượt qua Linh khí pháp khí.
Trong chốc lát, Lưu Ngọc đã nhận được truyền âm từ thần thức, nhưng vốn hắn chưa từng để ý tới.
Sát ý đã quyết!
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo như đao, pháp quyết trong tay không hề định dừng lại, vì để đề phòng điều không may, Xích Viêm tháp cũng đã lấy ra.
Lưu Ngọc biết rõ, đối mặt với loại Trúc Cơ đỉnh phong thế này không thể có chút khinh thường nào.
Tu sĩ Vô Mi sở dĩ không chịu được như thế là bởi vì khi đánh giết Nhậm Hồng Nhan, gã đã phái ra toàn bộ Sinh Hồn, trong lúc nhất thời vốn không thể thu hết lại được, thực lực rơi vào trạng thái "Chân Không kỳ".
Dưới ảnh hưởng của "Kinh Thần Thích", đối phương thậm chí còn chưa có thời gian thi triển pháp thuật.
Nhưng khi rơi vào hoàn cảnh sống chết, cũng không có nghĩa đối phương là dạng người hời hợt, một khi thở ra hơi sẽ không thể giải quyết đơn giản như vậy.
Dưới sự phòng bị, cho dù thực lực Lưu Ngọc mạnh mẽ tới đâu cũng cần một chút thời gian để giải quyết, rất có thể rơi vào cuộc chiến dữ dội.
Cho nên ý đồ của hắn vô cùng rõ ràng, chính là đánh cho đối phương trở tay không kịp!
Mặc kệ tu sĩ Vô Mi có cầu xin như thế nào, Dung Hỏa đao cũng không hề có ý dừng lại.
Từ xa nhìn lại, đã có thể nhìn thấy Linh quang màu xanh đỏ, xuyên qua vị trí đan điền, để lại một cái lỗ lớn chừng cánh tay.
Lốm đốm những ánh lửa màu xanh dần thiêu đốt xung quanh động máu.
Máu tươi còn chưa kịp dâng trào, Thanh Dương Ma Hỏa đột nhiên tăng lên, lập tức lan tràn khắp toàn thân của tu sĩ Vô Mi.
Chưa tới nửa nhịp thở đã hóa thành tro tàn, không hề lãng phí chút nào.
Tại chỗ chỉ còn sót lại một đống tro đen xém và một túi trữ vật.
Phía trên đống tro bụi kia có một ngọn lửa màu xanh lớn chừng quả trứng gà đang từ từ thiêu đốt, màu sắc dường như sẫm hơn một chút.
Nhậm Hồng Nhan của Thiên Nhất Tông đã chết!
Tu sĩ Vô Mi của Thiên Ma Tông đã chết!
Chỉ trong vài hơi ngắn ngủi, hai Trúc Cơ đỉnh tiêm xuất thân từ đại tông môn đã lần lượt chết đi.
Lưu Ngọc chỉ một tay lên ngọn lửa màu xanh nhảy nhót trên đám tro bụi kia lập tức trở về chủ thể bên trên Dung Hỏa đao.
Quay tít một vòng, chuôi đao nhỏ tỏa ra Linh quang màu xanh đỏ lập tức thay đổi phương hướng, ép tới đám Sinh Hồn đang gặm nhấm thi thể Nhậm Hồng Nhan.
Chủ nhân đã chết, Linh khí Hắc Kỳ rơi xuống trên mặt đất.
Mà tất cả Sinh Hồn bởi vì có Hắc Kỳ tồn tại cho nên trước khi Hắc Kỳ rơi xuống, đã có đông đảo Sinh Hồn Luyện Khí kỳ lựa chọn trở về.
Chỉ có mấy con Sinh Hồn Trúc Cơ kỳ đã mất đi sự điều khiển của chủ nhân, lại có huyết thực kích thích, dường như có xu hướng bị khống chế sai.
"Chậc chậc"
Linh quang xanh đỏ vừa lướt qua, Dung Hỏa đao giống như một tia chớp bảy màu lập tức xuyên thấu thân thể của hai con Sinh Hồn.
Từng sợi lửa màu xanh bốc lên, ánh lửa lập tức tăng vọt!
Linh hồn hay Nguyên Thần đều chạy không thoát khỏi thiêu đốt của Thanh Dương Ma Hỏa.
"Ummmm."
Sinh Hồn kêu rên những lời không có ý nghĩa, nhưng chưa tới một nhịp thở đã lập tức tiêu tán bên trong ngọn lửa màu xanh, hóa thành từng sợi khói đen, hồn phi phách tán.
Uy thế của Dung Hỏa đao cực kỳ mạnh mẽ, bao phủ toàn bộ những con Sinh Hồn còn sót lại.
Thần thức Lưu Ngọc khẽ động, không lựa chọn đánh giết hết mà truyền ra ý tứ để những con Sinh Hồn này trở về trong Hắc Kỳ.
"Mmmmm."
Tiếng động quỷ quái vang lên, Sinh Hồn lại nói ra những lời nói mớ không rõ nghĩa.
Nhưng "Tồn tại" và "Còn sống" là bản năng của sinh linh, cho dù Sinh Hồn cũng là như thế.
Dưới sự uy hiếp của cái chết, cuối cùng bọn chúng đã khuất phục, lựa chọn trở về trong Linh khí Hắc Kỳ.
"Vèo."
Thu Dung Hỏa đao vào trong tay áo, tay phải nâng Xích Viêm tháp lên, Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, cảm thấy vô cùng hài lòng với mỗi lần ra tay của mình.
Cứ như vậy tất cả đều sẽ nằm trong lòng bàn tay của mình.
Hiện tại chỉ phải xử lý Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn, hai người này còn đang đánh nhau kịch liệt, thực lực cũng đã sớm bị tiêu hao, hắn vô cùng tự tin khi đối phó với hai người họ.
Chỉ cần chế ngự được Đường Thiên Bảo trước, lại sưu hồn một hồi để đạt được vị trí Truyền Tống trận, chuyến này coi như kết thúc mỹ mãn.
Vừa nghĩ tới uy năng của Thánh Hỏa kiếm, trong lòng Lưu Ngọc hừng hực nhiệt huyết.
Cất bước đi tới, hắn nhanh chóng tới vị trí thi thể của Nhậm Hồng Nhan, bàn tay vung lên bắn ra bắt đầu thu thập nhiên liệu cho Thanh Dương Ma Hỏa. Hết chương 1151.



Bạn cần đăng nhập để bình luận