Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1010. Ngày sau gặp lại

Chương 1010. Ngày sau gặp lại
Khoảng cách từ Phượng Hoàng sơn tới Cổ Khuyết Thành là hơn một ngàn dặm, với tốc độ của thuyền Độn Phong chưa tới hai giờ đã có thể đến nơi.
Đáng nói hơn chính là, Cổ Khuyết Thành là thành trì xa nhất ở phía bắc của Nguyên quốc, mức độ trọng yếu của nó không cần nói cũng biết.
Với vị trí địa lý đặc biệt như này, chẳng những là chiến lược trọng yếu, hơn nữa mỗi ngày còn phải xuất nhập số lượng lớn tu sĩ, giống như một cái bình tụ bảo.
Nắm giữ Cổ Khuyết Thành trong tay, không khác gì thêm một nguồn tài nguyên mới, dù cho với kiểu tông môn như Nguyên Dương Tông mà nói thì cũng vô cùng quan trọng.
Cho nên ngũ tông ở Sở quốc, cũng không muốn để nơi này rơi vào trên tay của đối phương.
Cho nên sau khi giao phong, không ai chiếm được lợi lộc gì, chỉ có thể thỏa hiệp cùng nhau, do ngũ tông cùng chưởng quản.
Không chỉ như thế, ngũ tông cũng đều không thể yên tâm với đối phương.
Cho dù không hề lập phái như Bạch Vân Quan hay Vân Tiêu sơn cũng đều như thế.
Phẩm giai cao tới trung phẩm tứ giai, bất luận một tông có đạt được cái gì đi nữa thì cũng đều có thể tăng cường nội tình của mình, khiến ba tông đều không muốn nó rơi vào trong tay đối phương.
Cuối cùng, chỉ có thể đạt thành hiệp nghị, từ Nguyên Dương Tông, Hợp Hoan Môn, Tàn Nguyệt Cốc cùng nhau chưởng quản.
Mặt trời khổng lồ trôi nổi giữa bầu trời, một tia sáng màu đen đến từ phía chân trời.
Nhìn kỹ lại, đây đúng là một chiến thuyền đen tuyền được chế tác tinh xảo, buồng nhỏ trên thuyền và trên boong thuyền có năm bóng người.
Chính là Lưu Ngọc, Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm còn có hai thị nữ.
Nhìn qua tòa Cổ Khuyết Thành này, thấy mục đích sắp tới, pháp quyết trong tay Lưu Ngọc càng biến đổi nhanh hơn, khống chế thuyền Độn Phong rơi xuống cách cửa thành không xa.
Mấy người họ lần lượt xuống thuyền, nhưng còn chưa kịp thu hồi pháp khí, một tu sĩ đã tiến lên đón.
Người này tướng mạo thanh tú, làn da trắng nõn, thân cao tám trước, tu vi cũng ở Trúc Cơ trung kỳ.
Đây chẳng phải là Nhan Khai, bởi vì bản thân bị trọng thương mới phải trở về Cổ Khuyết Thành dưỡng thương hay sao?
"Ha ha ha, kính cẩn chờ đợi Lưu sư huynh."
"Tại hạ vào giờ thìn đã chờ đợi ở đây, cuối cùng cũng chờ được sư huynh đại giá!"
Nhan Khai mặc bạch bào đi đến gần, gã liên tục chắp tay, nhiệt tình nói.
"Nhan sư đệ cứ chờ trong động phủ là được, làm gì phải tốn sức đến vậy?"
"Lưu mỗ vừa đến, tự nhiên sẽ tới bái phỏng."
Lưu Ngọc mỉm cười.
Khi nói chuyện, đồng thời còn bất động thanh sắc dò xét Nhan Khai, trong lòng của hắn không khỏi ngạc nhiên.
Chỉ năm, sáu năm ngắn ngủi không gặp, tu vi của vị Nhan sư đệ này cũng đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa trông khí sắc còn không tệ, thương thế hẳn là đã không có gì đáng ngại.
Hồi phục bên bờ vực sinh tử, trái lại là gặp dữ hóa lành, gặp họa lại được phúc, kẻ này quả nhiên có khí vận bất phàm.
Vừa hàn huyên đồng thời trong lòng Lưu Ngọc cũng âm thầm cảm khái.
"Chúc mừng tu vi của sư đệ lại tiến thêm một bước, tiên lộ rộng mở."
Tiện tay thu hồi thuyền Độn Phong vào trong túi trữ vật, hắn cười nói.
"Đâu có, đâu có, chút tiến bộ nho nhỏ ấy của tại hạ làm gì có thể so với sư huynh chứ?"
"Ở trước mặt sư huynh mà dám nói tiên lộ rộng mở, tại hạ ngàn vạn lần không dám nhận."
"Sư huynh đi đường xá xa xôi, không bằng đến động phủ của tại hạ một chút, để sư đệ chiêu đãi một phen?"
"Mấy năm nay, Cổ Khuyết Thành thay đổi không nhỏ, Lưu sư huynh không ngại hãy dừng lại một khoảng thời gian, cảm nhận sự náo nhiệt của Tiên Thành?"
Đối với lời khen ngợi của Lưu Ngọc, Nhan Khai liên tục nói không dám, thái độ vô cùng khiêm tốn, sau đó nóng lòng mời chào.
"Không cần."
"Tòa Tiên Thành này náo nhiệt thế nào, Lưu mỗ đã thấy đủ ở Tiên Khuyết Thành, cũng không góp thêm náo nhiệt làm gì."
"Mấy năm nay không có trở về tông môn, có rất nhiều chuyện dồn lại, hay là đi về trước để xử lý thì hơn."
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, sau đó vượt qua Nhan Khai đi về phía cửa thành.
Thấy đề nghị của mình bị từ chối, Nhan Khai cũng không ảo não, đuổi theo bước chân rồi nói:
"Vậy thì tốt, tại hạ sẽ cùng sư huynh trở về vậy."
"Dù sao trong động phủ cũng chỉ có vài tục vật, không đáng bao nhiêu Linh Thạch, kỳ hạn của tông môn cho cũng sắp đến rồi."
Bên trong cuộc chiến diệt Yến quốc gã cũng có được không ít chỗ tốt, biết rõ tầm quan trọng của mối quan hệ.
Thầm nghĩ đã lâu không có thêm mấy mối quan hệ, lúc này càng muốn rút ngắn quan hệ với Lưu Ngọc, ít nhất không đến mức quá xa lạ là được.
Mặc dù tu vi đã là Trúc Cơ kỳ, nhưng nếu không có quan hệ, trong tông môn cũng hơi khó khăn.
Đối với tâm tư của kẻ này, Lưu Ngọc có thể đoán sơ lược một ít.
Chỉ có điều hắn cũng không nên biểu hiện quá xa lạ là được, mà vẫn giữ khoảng cách không gần cũng không xa.
Nhan Khai từ cõi chết trở về, gã vô cùng coi trọng tương lai của kẻ này, giữ vững liên hệ cũng khá tốt, thuận tay kéo một cái cũng được.
Chẳng qua nếu muốn mình ra sức giúp đỡ, vậy thì nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Lưu Ngọc lấy ra lệnh bài tông môn biểu thị thân phận, tùy tiện một chút đã được tu sĩ thủ thành cho qua, gần như không hề có kiểm tra nghiêm cẩn.
Rõ ràng có thể cảm giác được, theo tuổi tên của Yến quốc không còn, sau khi Yến quốc bị tứ tông diệt trừ, sự đề phòng của Cổ Khuyết Thành cũng hạ thấp xuống.
Chẳng qua nghĩ lại thì cũng phải thôi.
Thân là địa bàn của Thất Quốc Minh, uy hiếp lớn nhất không thể nghi ngờ chính là bên trong tứ tông của Yến quốc, và hai đạo ngoại ban là chính ma.
Trước mắt nội ưu đã bị trừ, ngoại ban cũng không thừa cơ tiếp ứng để bỏ đá xuống giếng, đợi sau khi tất cả đều được bình định lại, thì khả năng xâm chiếm cũng trở thành rất nhỏ.
Giữ vững trạng thái giới nghiêm cao độ gây bất lợi cho việc kiếm Linh Thạch, mà nhân vật lực thì tiêu hao không nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận