Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 676. Lĩnh đội tranh đoạt

Chương 676. Lĩnh đội tranh đoạt
Ngoài ý muốn chính là, tin tức phát xuống lần này không phải là nhiệm vụ tông môn, mà là sư phụ hời Lý Trường Không của hắn gọi tới.
"Thời điểm này nhớ tới đệ tử ký danh là ta rồi à, không phải là muốn bắt tráng đinh đó chứ?"
Trong mắt Lưu Ngọc lóe ra chút suy tư, phất tay thu lệnh bài tông môn vào túi trữ vật, đứng dậy nhìn ba người đang nhìn chính mình, nói:
"Sư tôn triệu kiến, không dám không nghe theo, xin mấy vị thứ lỗi."
"Lần này tụ họp tới đây thì kết thúc, Lưu mỗ còn chuyện quan trọng phải đi một lúc."
Mặc dù không biết Lý Trường Không triệu kiến mình với mục đích gì, nhưng hắn không có ý định chơi cứng vi phạm tâm nguyện của lão, vẫn nên đi tới xem tình hình trước rồi tính.
Dù sao đi ra bên ngoài, vẫn có rất nhiều chỗ cần dựa vào vị sư tôn hờ này.
Đương nhiên nếu có sắp xếp nhiệm vụ gì quá nguy hiểm, vậy không cần phải nói, cho dù như thế nào Lưu Ngọc cũng sẽ nghĩ cách từ chối.
Mặc dù là đệ tử, nghe theo phân công của sư tôn là chuyện hết sức bình thường, nhưng hắn cũng không phải là tu hành cổ hủ kia, hơn nữa hắn cũng chỉ là đệ tử ký danh thôi.
"Nếu trưởng lão triệu kiến, vậy Lưu sư huynh đi trước cũng phải, nói không chừng còn có tin tức tốt gì truyền tới."
"Lần tụ họp này cũng không khác gì, các vị sư huynh, sư tỷ, tại hạ cáo từ!"
Nhan Khai nghe vậy thì đứng dậy, chắp tay nói.
Gã không có trả lời lời nói lúc trước của Thôi Lượng, dường như không muốn trò chuyện thêm ở chuyện này nữa.
"Cáo từ!"
Giang Thu Thủy, Thôi Lượng cũng đứng dậy theo, sau đó cùng nhau đi xuống bên dưới trà lâu.
Ý niệm chiến tranh vô cùng tổn thương hòa khí, khó mà nói có thể trở mặt thành thù hay không, tu sĩ với uy tín lâu năm như Thôi Lượng cũng biết rõ điểm này, cho nên cũng không đánh đuổi tới cùng.
Bốn người khách sáo ở trà lâu một phen, sau đó lại rời đi theo những phương hướng khác nhau.
Lưu Ngọc cáo biệt ba người, giao hẹn thời gian gặp mặt lần sau, xoay người tươi cười đầy mặt, đi tới phủ Thành Chủ.
Trước mắt, trong một đoàn nhỏ bốn người, chỉ có Giang Thu Thủy là người của hắn, không cần lo lắng bất ngờ phản bội.
Hai người Thôi Lượng, Nhan Khai chỉ tương đối quen thuộc hơn những đồng môn khác, quan hệ cũng chỉ tốt hơn một chút, thời gian tiếp xúc cũng có hạn, không thể yên tâm hoàn toàn.
Giữa hai người nảy sinh hiềm khích sẽ không còn gì tốt hơn, cứ như vậy cũng không cần lo lắng hai người họ liên hợp, đồng thời cũng càng có lợi với việc quản lý đoàn đội nhỏ của mình.
Cho nên Lưu Ngọc cũng không thật sự có ý điều hòa hai người, trái lại còn thấy phấn khích kỳ lạ.
Cổ Khuyết Thành cũng được xây trên một vùng Linh mạch tam giai, cả toàn thành trì đều được pháp sư cao minh về trận pháp, bố trí bao phủ bằng Tụ Linh trận pháp, bảo đảm trình độ Linh khí nồng đậm trong thành.
Mà chỗ nồng đậm Linh khí nhất, không đâu qua được phủ Thành Chủ. trước đó động phủ tu luyện của tu sĩ Kim Đan Bạch Vân Quan cũng được xây dựng trong phủ Thành Chủ.
Mà bây giờ Cổ Khuyết Thành bị liên quân Sở quốc công chiếm, những động phủ này cũng được phân chia cho tu sĩ Kim Đan Sở quốc, Lý Trường Không cũng được phân một căn.
Đi qua đại điện uy nghiêm và dòng người đông đảo, Lưu Ngọc đối diện qua rất nhiều tu sĩ, sau đó đi vào bên trong một ngõ không có ai, đối mặt với tường đá cứng rắn lạnh lẽo, mặt mày không chút thay đổi mà đụng vào.
So với tưởng tượng hoàn toàn khác biệt, không có tình huống bể đầu chảy máu mà cứ như là nước từ bên ngoài tùy tiện chảy vào bên trong, hắn tùy tiện xuyên qua tường.
Vùng này là cấm địa trong phủ Thành Chủ, trước mắt cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, có sự đồng ý của chủ nhân động phủ, việc ra vào tự nhiên sẽ không trở ngại.
Nếu không có sự đồng ý của chủ nhân động phủ, vậy vách đá kia sẽ là vách đá thật, đụng vào không bể đầu thì cũng chảy máu.
Xuyên qua trận pháp, tâm thần Lưu Ngọc có hơi hoảng hốt, lúc này mới thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Dưới chân là từng bãi cỏ xanh mướt, đằng xa có hồ nước đang chảy, thậm chí còn có một thác nước cỡ nhỏ, có thủy khí mờ mịt lan tràn.
Mấy tòa kiến trúc được xây ngay trên hồ nước, một con đường nhỏ từ gần đến xa, từ dưới chân dẫn tới những nhà trúc nhỏ.
Khi hắn quay đầu lần nữa thì mới giật mình, chẳng biết từ lúc nào sau lưng đã biến thành tường đá, tường đá cao lớn bốn phía bao bọc toàn bộ không gian này bên trong.
"Trận pháp nơi này đúng là bác đại uyên thâm."
Trong lòng Lưu Ngọc hơi cảm khái một tiếng, sau đó không hề do dự mà đi dọc theo con đường nhỏ đi vào tòa kiến trúc bên trong.
Đình nhỏ theo phong cách cổ điển tự nhiên nằm ở giữa, có một đạo nhân trung niên đang ngồi xếp bằng ở giữa, trước người lão đặt một bàn cờ, đang cầm con cờ do dự chưa hạ, tự mình đánh cờ với mình.
Bên cạnh lão, còn có một nam, một nữ khoanh tay đứng đấy, cung kính không nói một lời, không dám quấy nhiễu hứng thú của đạo nhân.
Chính là vị sư tôn Lý Trường Không hời, Đại sư tỷ Lý Bất Ngữ và Tam sư huynh Cảnh Vĩnh Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận