Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 881. Tiên binh hậu lễ

Chương 881. Tiên binh hậu lễ
Chương 881: Tiên binh hậu lễ
Lưu Ngọc thấy vậy thì hài lòng nhẹ gật đầu, trầm giọng nói:
“Đã như vậy, chúng ta liền lập tức khởi hành về mạch khoáng Lưu Kim Thạch, các vị đạo hữu xuống dưới an bài đi!”
Mặc dù hắn đã sớm độc đoán ở trong đội ngũ, chỉ có điều nói hoàn toàn độc tài, truyền đi khó tránh khỏi hơi khó nghe.
Cho nên trải qua “thảo luận” một phen, lại tự mình đánh nhịp cuối, liền lộ ra nhiều nhân tính hóa.
Tất cả mọi người có quyền phát biểu, có vài tu sĩ có được sự tôn trọng vốn có, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Nếu như đưa ra quyết định sai lầm, đó cũng là kết quả do chư tu “thảo luận” ra, là sai lầm của tu sĩ phát biểu.
Lĩnh đội chắc chắn sẽ không sai, chỉ là bị lừa dối.
“Tuân mệnh!”
Tất cả mười sáu tên Trúc Cơ đều đứng dậy, chắp tay sau đó đi ra ngoài.
Mệnh lệnh triệu tập tu sĩ Yến quốc bản địa gia nhập vào thế lực đã phát đi từ một ngày trước, bảo bọn họ trực tiếp tiến về phía mạch khoáng Lưu Kim Thạch bên kia.
Dù cho sẽ có khả năng phải đối đầu với một trận đại chiến, tâm của Lưu Ngọc vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Ở trong động phủ thưởng thức trà một lúc, sau đó hắn thu thập tất cả vật phẩm, đi ra bên ngoài động phủ.
...
Mặt trời treo cao ở chính giữa bầu trời, từng tia sáng nóng rực chiếu xuống mặt đất.
Phía đông nam trên quảng trường của phường thị Vĩnh Thái, lúc này người đã kín chỗ.
Từng tu sĩ đến từ những thế lực khác nhau, từng người đứng trong gia tộc hoặc đội ngũ của mình, tách biệt ở các ngõ ngách trong quảng trường, châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ.
Những người này có nam có nữ, trang phục cũng không hoàn toàn giống nhau.
Nhưng tu vi thấp nhất là Luyện Khí trung kỳ trở lên, có thể ngự pháp khí đối địch.
Khẽ đếm qua loa chí ít cũng có năm trăm người.
Chỉ có điều nghị luận thì nghị luận, bọn họ cũng không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ vì ở trung tâm quảng trường có mười sáu đạo thân ảnh đang đứng.
Ở trong mắt của tu sĩ Luyện Khí kỳ, mỗi một đạo thân ảnh đều tản ra Linh áp cực kỳ mạnh mẽ, đây đều là “Cao nhân” Trúc Cơ kỳ.
Theo Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, Mạnh Văn Tinh cầm đầu, những tu sĩ Trúc Cơ không nói lời nào, chỉ đứng bất động tại chỗ dường như đang chờ đợi ai đó.
Bỗng nhiên, một đạo độn quang màu đỏ rực bay lên từ một góc phường thị, trong chớp mắt đã tới trên không trung của quảng trường.
Bên trên Ly Huyền kiếm, hắc bào của Lưu Ngọc bồng bềnh, sắc mặt bình tĩnh, con ngươi đen như mực nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy trong năm sáu trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ, mặc áo bào tu sĩ ngoại môn Nguyên Dương Tông chưa tới trăm tên, không đến một phần sáu của tổng số người.
Dưới mấy năm đại chiến liên tục, đệ tử mang đến từ tông môn đã tử thương gần một nửa.
Về phần tu sĩ phụ thuộc của tông môn, là một trăm năm mươi tên càng tử thương hơn phân nửa.
Bởi vì đấu pháp liên tục, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cũng tử thương tám tên.
Tỉ lệ tu sĩ Thanh Châu ở trong đội ngũ cũng vẫn chưa tới một nửa.
Chỉ có điều là có mình trấn áp, cộng thêm khống chế của Tỏa Linh cấm chế, đội ngũ trước mắt coi như là ổn định, tuần tự từng bước sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn.
Mặc dù có các loại thủ đoạn như “Hóa Linh đan” có thể giải trừ Tỏa Linh cấm chế, chỉ có điều cái giá phải trả cũng rất lớn.
Cái này suy cho cùng cũng chỉ là ví dụ, không cần phải lo lắng quá mức vì nó.
Thu hết tình huống trên quảng trường vào mắt, trong lòng của Lưu Ngọc âm thầm gật đầu, cảm thấy hiệu suất làm việc của đám người rất là hài lòng.
Sau đó tay trái của hắn sờ vào túi trữ vật ở eo một cái, lấy ra một phi thuyền màu đỏ lớn cỡ bàn tay.
Đây chính là Quy Nguyên chu!
Rót pháp lực vào rồi ném lên không trung, sau đó hai tay lại liên tục bấm mấy pháp quyết.
Sau khi Quy Nguyên chu rời tay thì không rơi xuống dưới, ngược lại là lơ lửng giữa không trung rồi nhanh chóng biến lớn, chưa đến năm sáu hô hấp đã biến thành một quái vật khổng lồ dài năm sáu mươi trượng.
Âm ảnh to lớn chiếu xuống, bao phủ toàn bộ quảng trường.
“Loại pháp khí đặc thù để phi độn này, giá cả hẳn là đắt hơn Linh khí cực phẩm rất nhiều?”
“Cũng chỉ có lão tổ Nguyên Anh, tài đại khí thô của đại tông môn mới có phách lực luyện chế.”
“Mặc kệ là thấy bao nhiêu lần cũng đều sợ hãi thán phục vì đó.”
Mắt thấy Quy Nguyên chu to lớn trên không trung tỏa ra linh quang màu đỏ nhạt, trên quảng trường có không ít tu sĩ xuất thân từ thế lực nhỏ, ánh mắt đều chứa sự sợ hãi thán phục vô cùng.
Chỉ có điều đệ tử Nguyên Dương Tông và một vài tu sĩ Thanh Châu đã từng ngồi Quy Nguyên chu rất nhiều lần, sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc, nhìn về những ánh mắt thán phục kia đầy xem thường.
Giống như người thành phố thấy người nhà quê, trong lòng không kìm được mà dâng lên một loại cảm giác ưu việt.
“Tất cả tu sĩ, nhanh chóng nhảy lên thuyền.”
Mặc kệ tu sĩ bên dưới có tâm tư khác nhau ra sao, lúc này Lưu Ngọc đã đứng ở trên boong thuyền của Quy Nguyên chu, vận dụng pháp thuật âm thanh truyền âm thanh đi khắp mỗi ngóc ngách của quảng trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận