Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 922. Trở mặt vô tình

Chương 922. Trở mặt vô tình
Sưu tầm Linh dược phụ trợ để luyện chế Kết Kim Đan mới là chính sự, còn mất thứ như Linh khí pháp khí hay Linh Thạch và các loại tài nguyên khác chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Ngay lúc Linh khí Tam Xoa Kích đâm thủng lồng ánh sáng màu vàng đất, Tống Hạo Thương đã thu hai món Linh khí của mình lại, đồng thời cũng lui đến một vị trí tương đối an toàn.
Sau đó hắn ta lập tức rót pháp lực vào lá bùa trong tay, nhanh chóng kích phát nó.
Ngay sau khi trận pháp hoàn toàn vỡ vụn, người này đã hoá thành một tia sáng, dùng tốc độ bay vượt xa tu sĩ Trúc Cơ kỳ để lao về hướng ngược lại với Lưu Ngọc và Tào Nguyên Võ, nhanh chóng tẩu thoát.
Bên trong Linh Dược viên chỉ còn lại năm đệ tử Trúc Cơ cùng bốn mươi mất đệ tử Luyện Khí kỳ của Bạch Vân Quan.
Trên mặt bọn họ vẫn còn nguyên nét kinh hoàng, còn chưa kịp phản ứng với những chuyện đã xảy ra.
Sau khi khẩn cấp phi độn, Tống Hạo Thương không thấy có tu sĩ nào đuổi theo, lúc này hắn ta mới có thể yên tâm hơn một chút.
Cúng bắt đầu có tâm tư tính toàn những chuyện tiếp theo.
“Không được.”
“Mình không thể cứ thế này mà quay lại tông môn.”
“Nếu có đồng môn may mắn chạy thoát, chẳng phải mình sẽ phải cõng tội danh ‘lâm trận bỏ chạy’ và ‘vứt bỏ đồng môn’ à?”
"Nếu bị tông môn phát hiện, nhẹ thì huỷ bỏ tu vi, nặng thì trực tiếp xử tử!"
"Đúng, mình không thể cứ đi như thế này được."
Trong mắt Tống Hạo Thương loé lên vẻ hung ác. Hắn ta thay đổi hướng phi độn, bay thẳng về phía thông đạo quan trọng ở sơn môn. Phải xử lý sạch sẽ dấu vết trong chuyện lần này.
Niềm vui có thể sông sót sau tai nạn đã hoàn toàn lấn át áy náy cùng cảm giác tội lỗi trong lòng hắn ta.
Thiên Cung thành đã là một toà thành ‘cô độc’, dù có đông môn trốn thoát hay giữ được một mạng thì cũng không có cách nào tiến vào trong thành để truyền tin tức về tông môn.
Chỉ cần canh giữ ở thông đạo quan trọng trên son môn là có thể tóm được đồng môn may mắn kia, sau đó giết người diệt khẩu. Thế là những gì hắn ta đã làm sẽ thần không biết quỷ không hay.
Sau ngày hôm nay hắn ta vẫn là nhân vật phong vân, được người trong tông môn kính trọng và ngưỡng mộ. Thậm chí là còn có thể nhận được trọng điểm bồi dưỡng, có hi vọng trở thành hạt giống Kim Đan.
“Ta cũng không muốn nhưng chỉ có thể làm như vậy.”
“Các người đừng nên oán trách ta.”
Trong lòng Tống Hạo Thương tự an ủi mình.
Đã từng phản bội một lần, lúc đưa ra quyết định tương tự thì cảm giác áy náy cùng tội lỗi trong lòng hắn ta đã nhạt đi rất nhiều.
“Tống sư huynh?”
“Tống sư thúc bỏ lại chúng ta, điềm nhiên chạy trốn như vậy ư?”
Tu sĩ Bạch Vân Quan vừa kinh vừa sợ, lúc này mới kịp phản ứng lại. Trên mặt bọn họ đều hiện rõ vẻ phẫn hận, sợ hãi và không thể tin được.
Không nói đến chuyện khác, bình thường hình tượng của Tống Hạo Thương vẫn rất tốt, uy tín ở Linh Dược viên Càn Xương này cũng không phải là nhỏ.
Bọn họ tuyệt không ngờ được, kết quả hắn ta lại là kẻ vứt bỏ đồng môn, lâm trận chạy trốn.
Bản thân vốn là để tử đại tông môn, tất nhiên bọn họ đều có sự kiêu ngạo của riêng mình. Bị một đám tán tu kéo đến tận cửa bắt nạt, rất nhiều tu sĩ đã chuẩn bị tinh thần ‘ngọc đá cùng nát’.
Dù phải chết cũng phải kéo theo một kẻ làm đệm lót.
Thế nhưng có hành động lâm trận bỏ chạy của Tống Hạo Thương, quân tâm đã cực kỳ dao động. Một bầy nhiệt huyết cũng lạnh đi phân nửa, khó mà sinh ra lòng liều chết kháng cự nữa.
Ngay sau đó lại có hai tên tu sĩ khống chế pháp khí, muốn lâm trận bỏ chạy.
Nhất thời, quân tâm Bạch Vân Quan đã hoàn toàn tan rã, khó mà tổ chức được hành động chống cực có hiệu quả.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng thấy thế học theo, rất có xu thế lập tức giải tán.
Nhưng đám người Tào Nguyên Võ sao có thể bỏ qua cơ hội khó mà có được này chứ?
Sở dĩ bọn họ thả Tống Hạo Thương là vì tu vi của người này dù sao cũng đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, cưỡng ép đuổi theo chưa chắc đã chiếm được chỗ tốt. Nói không chừng còn bị hắn ta trước khi chết phản kích lại, kéo luôn xuống nước.
Hai là đối phương ‘chiếm được tiên cơ’. Hắn ta đã kích phát Độn phù, có muốn đuổi cũng không kịp.
Nhưng bây giờ đã có chuẩn bị, những tu sĩ Trúc Cơ còn lại cùng đám Luyện Khí kỳ của Bạch Vân Quan muốn chạy cũng không dễ như vậy đâu.
Bọn họ chính là một đống ‘túi trữ vật biết di động’, sao có thể thả đi được chứ?
Lúc này ngoại trừ Tống Hạo Thương, những tu sĩ còn lại một người Tào Nguyên Võ cũng không muốn buông tha!
Chỉ trong chớp mắt, Tào Nguyên Võ cùng một tên tán tu Trúc Cơ hậu kỳ khác đã đuổi theo hai tên tu sĩ Trúc Cơ Bạch Vân Quan vừa chạy trốn.
Vì chiếm ưu thế tu vi, mắt thường cũng có thể nhìn thấy khoảng cách giữa hai bên đang nhanh chóng rút ngắn lại.
Tám người còn lại, bao gồm cả Lưu Ngọc, không cần ai nhắc nhở cũng tự động giết về phía những tu sĩ trong Linh Dược viên Càn Xương.
“Ặc! Á!”
Trận pháp vừa vỡ vụn được khoảng hai hơi thở, bên trong Linh Dược viên Càn Xương đã không ngừng vang lên tiếng chém giết. Từng tu sĩ Bạch Vân Quan đều ngã xuống ở đây.
Máu tươi văng tung toé, tứ chi vỡ nát, tiếng kêu đau đớn thảm thiết nối tiếp nhau.
Nếu Tống Hạo Thương không đi, bọn họ còn có thể kết trận ngăn cản một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận