Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 993. Đồng môn tương tàn(3)

Chương 993. Đồng môn tương tàn(3)
Sắc mặt Tống Hạo Thương dữ tợn, vùng vẫy một hồi thì rốt cuộc cũng đưa ra quyết định.
Gã tìm một cái cớ cho chính mình, mọi áy náy và gánh vác trong lòng lập tức vơi đi hơn phân nửa.
Tống Hạo Thương có thể thông báo tin tức cho đồng môn, sau khi thương nghị thì cùng nhau rút lui, đi vào chỗ tối, đồng cam cộng khổ phấn đấu vì để phục hưng tông môn.
Chẳng qua bởi vì lòng riêng của gã, lo sợ tài nguyên tu luyện của mình không đủ, cho nên gã muốn độc chiếm tất cả tài nguyên.
"Chỉ cần tấn thăng lên Kim Đan, dù cho đến khu vực chính đạo, thì vẫn có thể nhận được truyền thừa đạo thống!"
"Cho dù là tiền bối trong tông môn có biết, cũng chắc chắn sẽ ủng hộ quyết định của mình nhỉ?"
"Ha ha ha...!"
Trên mặt Tống Hạo Thương lộ ra ý cười điên cuồng.
Tia sáng hơi chuyển một cái, lập tức bay về phía tài nguyên còn chưa bị lấy mất, bắt đầu hành trình tương tàn đồng môn của gã.
Gã vô cùng cẩn thận, lựa chọn từng mục tiêu để ra tay, đều là những nơi có điểm tài nguyên không cao không thấp.
Mà những điểm tư nguyên này đều có chút điểm chung:
Ví dụ như lực lượng phòng thủ không mạnh, như thế này dễ dàng đắc thủ hơn.
Ví dụ như tu sĩ đóng giữ có quen biết với gã, tính cảnh giác thấp, có thể bất chợt ra tay đánh lén, khả năng thành công cũng tăng lên thật cao.
Ví dụ như khoảng cách các tu sĩ ở đường xá xa xôi, như vậy trong khoảng thời gian ngắn tam tông sẽ không chú ý tới được, càng an toàn để ẩn nấp...
Một tia sáng đen như mực từ phía chân trời xông đến, nhìn kỹ lại, bên trong tia sáng đúng là một chiếc thuyền gần một trượng.
Lúc này, khoảng cách từ Vân Tiêu sơn xuất phát tới đây, Lưu Ngọc đã đi được hơn mười canh giờ.
Thuyền Độn Phong dùng Linh Thạch trung phẩm để khởi động, tốc lực bay có thể đạt tới bảy trăm dặm mỗi giờ.
Bây giờ đã qua mười canh giờ, lộ trình bay qua cũng đã gần bảy ngàn dặm, gần tới biên giới U châu.
Địa phận biên giới, ít ai lui tới.
Càng ngày càng gần biên giới U châu, người ở lại càng thưa thớt, thay đổi rõ ràng nhất chính là thành trì thế tục xuất hiện càng lúc càng thấp.
"Sắp rồi."
"Khoảng cách cách chỗ tên Tống Hạo Thương cũng chỉ còn khoảng một trăm dặm."
Lưu Ngọc đứng chắp tay phía trên tia sáng.
Khoảng cách càng đến gần, cảm ứng của ấn ký thần thức càng rõ ràng, đến bên trong phạm vi chừng ba trăm dặm, đã có thể xác định được vị trí mục tiêu.
Rót pháp lực tinh thuần vào trong thuyền Độn Phong, tốc độ bay lập tức lại tăng lên một khoảng nhỏ, hắn vẫn luôn nắm chắc cảm ứng ấn ký thần thức, điều chỉnh một chút về phương hướng.
Sau khoảng một khắc đồng hồ, một dãy núi xanh biếc ôm trọn Thúy Sơn Cốc đã rơi vào trong tầm mắt của hắn.
Tới cùng với hắn còn có một trận dao động đấu pháp nho nhỏ.
Linh khí của cốc này khá nồng đậm, đoán sơ có lẽ ít nhất cũng là hạ phẩm nhị giai, đối với rất nhiều thế lực tu tiên cỡ trung, cỡ nhỏ mà nói thì đều là một vùng lành hiếm có.
Từng tầng từng tầng sương mù mỏng manh bao phủ toàn bộ sơn cốc, giống như cách một mảnh vải, khiến người ta không nhìn rõ lắm tình huống bên trong.
Chẳng qua lúc này sương mù bao phủ sơn cốc đã tan đi khá nhiều, giống như có cự thú hoạt động trong đó, động tĩnh vô cùng lớn, rơi vào trạng thái không ổn định.
"Binh binh!"
Từng đợt động tĩnh do đấu pháp gây ra không nhỏ, cuồn cuộn sương mù màu trắng tản ra.
"Trận pháp?"
Vẻ mặt Lưu Ngọc hơi động, lặng yên hạ tia sáng xuống bên ngoài sơn cốc.
Hắn liếc mắt nhìn vào, sương mù màu trắng bao phủ tuyệt đối không phải hiện tượng tự nhiên, mà do sức mạnh của trận pháp tạo thành.
Dựa theo ấn ký thần thức mà dò xét xem thì Tống Hạo Thương đúng là đang ở trong sơn cốc này.
Chẳng qua trong đó lại truyền ra động tĩnh đấu pháp, khiến hắn hơi do dự.
"Tu sĩ Bạch Vân Quan?" "Tu sĩ tam tông?"
"Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tống Hạo Thương không trực tiếp rời đi sao?"
Lưu Ngọc cũng không rõ lắm phần tài nguyên chỗ này thuộc về phương nào, chẳng qua hắn có thể khẳng định là, trong đó nhất định có lực lượng của Bạch Vân Quan tham gia, có lẽ hai bên càng đang tranh đoạt kịch liệt kia kìa.
Nhìn thấy trận pháp lung lay sắp đổ, vẻ mặt hắn hơi động, dùng thần thức mạnh mẽ chừng mười ba dặm của mình đi vào theo sơ hở của trận pháp.
Tình huống trong sơn cốc lập tức hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Đầu tiên là một mảnh Linh điền vừa quy hoạch, bên trong Linh điền trồng từng cây Linh thụ, dáng vẻ xanh um tươi tốt.
Bên trên Linh thụ có một đống lớn quả, đủ loại màu sắc treo phía trên cành, Linh khí vô cùng dồi dào.
Cái này đúng là vùng Linh quả viên!
Chẳng qua từng đợt trận pháp đánh tới, tiếng pháp khí ầm ầm, phá vỡ cảnh tượng tự nhiên hài hòa của Linh quả viên.
Bên trong một vùng kiến trúc không xa Linh quả viên, hai tu sĩ đang kịch liệt giao phong, đã đến trình độ người chết ta sống.
Một người trong đó mặc áo bào tím, trên mặt là ý cười điên cuồng, tu vi ở tầng Trúc Cơ đỉnh phong.
Đương nhiên đó cũng chính là Tống Hạo Thương - mục tiêu chuyến đi lần này!
Một người khác có tu vi tầm Trúc Cơ hậu kỳ, mặc đạo bào của Bạch Vân Quan, khuôn mặt già nua, râu tóc bạc phơ, đang rơi vào trong thế hạ phong, tràn ngập nguy hiểm.
Hiện tại sắc mặt người này đỏ bừng, thở hồng hộc, vẻ mặt vô cùng căm giận, còn đang giận dữ mắng mỏ Tống Hạo Thương.
Các ngõ ngách của sơn cốc còn nằm la liệt thi thể, đều mặc áo bào của Bạch Vân Quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận