Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 744. Vi gia đầu hàng(2)

Chương 744. Vi gia đầu hàng(2)
Nếu như đã quyết định nương nhờ vào Nguyên Dương Tông, vậy thì trong một khoảng thời gian dài sau này bọn họ đều phải nhìn sắc mặt của Lưu Ngọc, cho nên trước khi đi tộc trưởng Vi Quang Chính đã dặn dò qua những vấn đề liên quan.”
“Thiên Thông đạo hữu không cần đa lễ.”
“Nếu ngươi đã đích thân đến đây, vậy chắc hẳn là có tin tức tốt đúng không?”
Lưu Ngọc hơi giơ tay lên, ôn hòa nói.
Đối với gia tộc không cần hắn đích thân động thủ, chủ động “quy phục”, thái độ của hắn coi như tương đối ôn hòa.
Đồng thời lời hứa hẹn lúc trước hắn cũng không có ý định đổi ý, xem như là vì tu sĩ hoặc là thế lực phía sau tạo ra một “tấm gương”, để cho những tu sĩ Yến quốc này hiểu rõ thái độ và chủ trương của bản thân.
“Thiên Thông phụng mệnh tộc trưởng, đặc biệt đại diện cho Vi gia biểu đạt ý quy thuận đến Nguyên Dương tông Thanh Dương đạo hữu!”
“Tộc trưởng đã chuẩn bị sẵn sàng ở phía dưới, cũng xin hãy dời bước để tiếp nhận sự đầu hàng!”
Vi Thiên Thông cung kính nói, vẫn như cũ cúi đầu thật sâu không hề đứng dậy.
“Chính là người này đã diệt sát Bạch Liên Hoa?”
Lúc này trong lòng y phức tạp, có sự vui sướng vì đại địch đã chết đi, cũng có cảm giác nhục nhã vì gia tộc không thể không đưa ra lựa chọn, càng là một cảm giác thất bại sâu đậm.
Tuổi tác của hai người không chênh lệch nhau nhiều lắm, nhưng một người đã có thể chém giết tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ có thanh danh không nhỏ, một người lại chỉ vừa mới Trúc Cơ.
“Chênh lệch quá lớn sao?”
Vi Thiên Thông khom lưng xuống, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác vô lực, tuy rằng đã là Trúc Cơ kỳ, nhưng y vẫn không thể nào bảo vệ tốt gia tộc.
Bất kể như thế nào, y đều sẽ khắc sâu dáng vẻ của Lưu Ngọc hôm nay vào trong lòng.
Giữa không trung, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ hướng về phía một tu sĩ Trúc Cơ tu sĩ khác, thấp kém cúi đầu thật lâu không đứng dậy.
Trong quá trình khom lưng cúi xuống, thời gian phảng phất trôi qua đặc biệt thong thả, mỗi một phút mỗi một giây đều là dày vò, Vi Thiên Thông nhiều lần muốn thẳng lưng.
Nhưng nghĩ đến sự phân phó của tộc trưởng và gia tộc, y đành phải mạnh mẽ nhịn xuống.
Y sợ, y sợ bản thân nhất thời mất lễ nghĩa, vì gia tộc mà chôn một mầm họa.
“Dẫn đường đi.”
Thẳng đến khi nghe được câu này, Vi Thiên Thông mới như trút được gánh nặng, y lập tức đứng thẳng người lên, đồng thời tận lực biểu hiện tự nhiên một chút.
“Mời!”
Y đưa tay cung kính nói, chậm rãi dẫn đường ở phía trước.
Lưu Ngọc khẽ gật đầu với bốn người Nhan Khai, Tiêu Sùng, điều khiển Thuẫn Phong Chu chậm rãi bay theo ở phía sau, đáp xuống chân Xích Phong sơn.
Giống như là nhận được tín hiệu nào đó, mây mù và Linh quang bao phủ cả tòa Linh sơn đều nhanh chóng tiêu tán, đợi đoàn người đáp xuống chân núi, tòa Linh sơn này lại khôi phục dáng vẻ vốn có.
“Xin Thanh Dương đạo hữu hãy chờ một chút.”
Vi Thiên Thông cung kính nói một tiếng, sau đó y lấy ra một tấm Truyền âm phù bay lên núi.
Phất tay thu hồi thuyền Độn Phong, Lưu Ngọc gạt mũ xuống, mặt không chút thay đổi khẽ gật đầu.
Hắn cũng không lo lắng Vi gia giở chiêu trò lừa gạt, toàn tộc trên dưới chỉ có ba tu sĩ Trúc Cơ, tu vi cao nhất cũng chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa chút thực lực sau khi không có trận pháp thì có thể nổi lên bọt sóng gì?”
Có điều để cẩn thận, thần thức của Lưu Ngọc sớm đã âm thầm được thả ra, chỉ cần hơi có một chút không đúng thì hắn sẽ có thể lập tức có ứng đối.
Không để cho bọn họ chờ bao lâu, khoảng chừng mấy hơi thở, gần hai trăm tu sĩ từ trên núi tràn xuống, thanh thế cuồn cuộn, thoạt nhìn có vẻ trang trọng.
Người dẫn đầu, chính là tộc trưởng Vi gia Vi Quang Chính đã từng gặp qua!
Lưu Ngọc một thân hắc bào hai tay chắp lưng, vạt áo phiêu phiêu, mái tóc dài tùy ý xõa ra sau đầu, bốn người Nhan Khai, Tiêu Sùng thì đứng ở phía sau nửa bước, phân biệt đứng ở hai bên.
Đồng tử của hắn đen như mực, bình tĩnh nhìn chăm chú vào hai trăm tu sĩ Vi gia đang bước nhanh tới, trong lòng không có nửa phần gợn sóng, tự có một loại khí độ của người tu chân đắc đạo.
Mặc dù tu sĩ Vi gia nhiều, có điều đạt đến cảnh giới Trúc Cơ chỉ có hai ba người mà thôi, với thực lực của hắn hôm nay, quả thật không có gì đáng giá để hắn dao động.
Dựa theo “Ma tu yếu lược” mà nói, chẳng qua đây chỉ là một đám cá tôm vụn vặt mà thôi.
“Không hổ là Lưu sư huynh.”
Ánh mắt Nhan Khai nhìn chăm chú vào Lưu Ngọc đang thong dong bình tĩnh, trong đầu lóe lên suy nghĩ này.
Đối mặt với chư tu Vi gia đang tiến đến, gã không khỏi siết chặt pháp khí trong tay, trong lòng hơi khẩn trương, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lưu Ngọc, không hiểu sao gã lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Hai trăm tu sĩ Luyện Khí đang đến gần đều mặc một bộ y phục hắc bạch đan xen thống nhất, ngăn nắp trật tự đi tới, thật sự có khí thế của một đội quân tu sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận