Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 916. Bỏ đá xuống giếng

Chương 916. Bỏ đá xuống giếng
Lúc trước, thời điểm Bạch Vân Quan còn cực thịnh, tất nhiên là uy áp bốn phương, không có kẻ nào dám chạy đến vuốt râu hùm. Thế lực lớn nhỏ ở cả hai châu đều phải cúi đầu thuần phục.
Nhưng với tình hình hiện này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Bạch Vân Quan khí số đã tận, tự nhiên sẽ không kiêng kị hay sợ hãi như trước nữa.
Thời điểm này có rất nhiều ‘anh hùng dân gian’ xông ra, muốn…cắn một miếng canh thừa thịt nguội trên thi thể con quái vật khổng lồ này.
Với thể tích hay trong lượng của Bạch Vân Quan, cho dù chỉ là tí thịt nát lộ ra ở kẽ tay cũng đủ cho rất nhiều tán tu ăn no đến nghẹn họng.
“Keng! Keng!”
Trên bãi đất bẳng trong rừng rậm, tiếng pháp khi va chạm không ngừng vang lên bên tai. Hai bên đánh đấm đến khí thế ngất trời.
Nhưng Lưu Ngọc lại có thể cảm nhận được rất rõ” bên phe tán tu râu quai nón đang dần lộ ra vẻ lo lắng sốt ruột, đã có hơi mất bình tĩnh.
“Không biết bọn họ đã giao chiến bao lâu rồi?”
Tuy nói là Thiên Cung thành đã bị bao vây hoàn toàn, không còn khả năng có tu sĩ từ bên ngoài đến chi viện… nhưng mọi việc không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất nha."
“Dù sao chỗ này vẫn nằm trong tầm khống chế của Bạch Vân Quan, nếu lỡ đối phương phái thêm một tu sĩ cao giai đến, mình cũng chỉ đành tay trắng một chuyến.”
Trong lúc đang âm thầm quan sát tình hình hiện trường, đầu óc Lưu Ngọc cũng hoạt động hết công suất.
"Không thể để đám tán tu này làm hỏng chuyện tốt được. Đã đến lúc nhúng tay vào rồi."
Nghĩ đến đây Lưu Ngọc thu hồi Dung Hoả đao, định bụng sẽ giúp chút sức cho phe tán tu.
Mục tiêu của cả hai bên đều là Linh dược bên trong Linh Dược viên, đúng lúc có thể hợp tác với nhau.
Chỉ là hắn không thể vận dụng Dung Hoả đao. Linh khí cực phẩm đối với tu sĩ hai bên mà nói, đều là những thứ quá xa xôi. Mạo muội vận dụng sẽ dẫn tới việc kiêng kị lẫn nhau.
Đến lúc đó đừng nói đến chuyện mượn sức tán tu công phá Linh Dược viên, chỉ sợ mũi giáo của hai bên đều sẽ chĩa thẳng vào hắn.
Lưu Ngọc nghĩ ngợi một lát rồi vỗ túi trữ vật, lấy ra một thanh phi kiếm ố vàng cũng một cây quạt xếp màu hồng nhạt đã lâu không dùng đến. Hai món pháp khí cực phẩm này hắn cực kỳ ít sử dụng, sẽ không làm bại lộ thân phận.
Hơn nữa lại rất phù hợp với tu vi hiện tại của hắn, sẽ không khiến hai bên kiêng kỵ.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, Lưu Ngọc mỉm cười bí hiểm. Hắn không vận dụng ‘Ẩn Linh thuật’ che giấu khi tức Linh áp nữa, vô tình nhưng cố ý để lộ ra ngoài.
“Bang! Bang!”
Mắt thấy mãi vẫn chậm chạp không thể đột phá được gì, tán tu râu quai nón không khỏi có tí nóng nảy, liên tục gia tăng tốc độ vận chuyển pháp lực.
Nhưng dù hắn ta có tấn công mãnh liệt thế nào thì cuối cùng cũng bị Tống Hạo Thương ngăn cản được, lần nào cũng không công mà lui.
Nhìn thấy tám tên tán tu tụ tập bên cạnh, nhìn kiểu gì cũng là bộ dạng giữ lại thực lực, trong lòng hắn ta không khỏi sinh ra một ngọn lửa không tên.
Tán tu râu quai nón cũng sợ chi viện của Bạch Vân Quan chạy đến.
Hắn ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ là sẽ công cốc lui về.
Tán tu râu quai nón đang định mở miệng nói rõ thiệt hại thì bỗng cảm nhận được hơi thở cấp bậc Trúc Cơ lúc ẩn lúc hiện. Hắn ta lập tức nhìn về phía bên trái khu rừng, quát lớn:
“Là ai?!”
Vừa nói, tán tu râu quai nón vừa tiện tay vung mấy ngọn băng chùy, đánh thẳng vào chỗ mới ẩn hiện khí tức.
“Bang! Bang!”
Băng chùy lớn cỡ một trượng đâm ngã từng mảng cây cối, cuối cùng đánh thẳng xuống đồng cỏ nhưng lại không trúng bất kỳ mục tiêu nào.
Nhưng lần này khí tức vừa mới lộ diện đã trở nên rõ ràng hơn nhiều, tất cả tu sĩ có mặt ở đây đều có thể cảm nhận được.
“Là vị đạo hữu nao, xin hãy hiện thân gặp mặt!”
Chín tán tu Trúc Cơ đều đặc biệt cảnh giác. Lúc này bọn họ đã ngừng tấn công, dồn dập, có chí tiến thủ nhìn về chỗ hơi thở ẩn hiện.
Thần thức đảo qua một mảnh rừng núi, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào.
“Không phải là chi viện của Bạch Vân Quan đấy chứ?”
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã có tán tu vô cùng sợ hãi, thậm chí còn âm thầm lùi về sau đồng bạn, chuẩn bị thấy tình thế không ổn thì lập tức bỏ của chạy lấy người.
“Đúng là một đám ô hợp.”
Lưu Ngọc quan sát thấy một màn này, trong lòng cũng thầm lắc đầu ngao ngán. Chỉ là lúc này hắn cũng không tính ẩn giấu nữa, cứ thế mà thuận theo tình thế hiện thân.
Hắn đi ra từ phía sau một đám cây lớn, trên mặt còn nở nụ cười xấu hổ, liên tục xua tay nói:
“Chư vị đạo hữu không cần hiểu lầm, Hồng mỗ chỉ đi ngang qua đây mà thôi, tuyệt không có ý gì khác.”
Hắn vừa dứt lời, hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Tán tu râu quai nón vẫn chưa yên tâm, thả thần thức tỉ mỉ quan sát khoảng rừng xung quanh nên tạm thời không để ý, chưa đáp lại.
Bọn họ giống như chim sợ ná, cực kỳ chú ý cẩn thận.
Dù sao thì lạc đà chết vẫn to hơn ngựa béo. Bạch Vân Quan không cần phái ra nhiều tu sĩ, chỉ cần để một nhân vật lợi hại hoặc tu sĩ Kim Đan đến thì đã đủ một mẻ hốt gọn bọn họ rồi,
Tán tu râu quai nón thấy người đến chỉ là một tu sĩ trung niên khoác áo bào vàng nhạt, ngoại hình khá bình thường, tu vi cũng chỉ đến Trúc Cơ trung kỳ thì mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Hắn ta dùng Thần thức cẩn thận quan sát, sau khi xác định không còn tu sĩ nào khác thì lòng mới chính thức an ổn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận