Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1249. Thí nghiệm nguyên thần(2)



Chương 1249. Thí nghiệm nguyên thần(2)




So với bên trong kết giới thì Linh khí ở hư không tối tăm mỏng manh hơn nhiều, gần như là bằng không.
Lưu Ngọc chạy ra ngoài ngưng kết dấu ấn Linh lực cho Phá Bại kiếm là để phòng ngừa xảy ra chuyện khủng bố gì đó. Hắn không hy vọng Linh khí trong Tiên Phủ bị hao tốn dù chỉ tí ti nào, thế nên tiến hành trong hư không sẽ thấy thoải mái nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nói cho cùng thì mặc kệ là bên trong hay bên ngoài kết giới, quyền hành của hắn cũng chẳng bị ảnh hưởng tí nào.
Sau khi bay ra khỏi kết giới Thanh Sắc, Lưu Ngọc đưa Phá Bại kiếm cùng Linh Thạch vào hư không tối tăm. Hắn và thế giới Tiên Phủ có liên hệ vô cùng chặt chẽ, chỉ cần nghĩ đến là lại có thể tiến vào trạng thái kỳ diệu kia.
Chỉ trong chốc lát, linh cảm đã cất cao vô hạn!
Hắn như đang đứng ở một chiều không gian cao hơn, nhìn xuống vạn vật ở dưới thấp. Mọi thứ đều trở nên vô cùng yếu ớt, thời gian cũng mất đi ý nghĩa của nó.
Trong mắt Lưu Ngọc, lúc này thế giới giống như đã biến thành một bức tranh.
Mà hắn dựa vào quyền hành của mình, thông qua liên hệ với cõi u minh nên có thể tùy ý vẩy mực nên bức tranh này.
Cùng lúc đó, thất tình lục dục trong người cũng từ từ biến mất, tình cảm cũng dần mờ nhạt.
Lưu Ngọc đột nhiên bừng tỉnh, không tiếp tục trầm mê trong sức mạnh giả tưởng kia nữa, bắt đầu ngưng kết dấu ấn Linh lực.
Trong đầu hắn xuất hiện một ý niệm: lấy bản thân làm trung tâm, Linh khí trong phạm vi trăm dặm xung quanh lập tức giống như bị một sức mạnh vô hình nào đó gạt ra.
Chỉ trong vòng một cái chớp mắt, Linh khí trong phạm vi trăm dặm đã xuất hiện trạng thái ‘chân không’, không còn sót lại một chút nào.
"Bùm bùm bùm!"
Trong đầu lại xuất hiện thêm một ý niệm, một ngàn viên Linh Thạch trung phẩm liên tiếp nổ vang.
Trọn vẹn một ngàn viên Linh Thạch trung phẩm, chỉ trong giây lát đã biết hết thành bột mịn.
Linh khí trong đó bị phóng thích ra ngoài một cách hoàn mỹ nhất.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy trong hư không tối tăm xuất hiện vô số điểm sáng đủ màu sắc, tản ra khí tức khác nhau. Khung cảnh nhìn cực kỳ lộng lẫy.
Lưu Ngọc cũng không duy trì trạng thái ‘linh cảm cất cao’ này quá lâu, nếu không rất có thể sẽ đánh mất bản thân. Thế nên một khi tiến vào trạng thái này, hắn không dám lãng phí một giây một phút nào.
Sau khi tất cả Linh Thạch đều hoá thành bột mịn, Linh khí phóng thích hết ra, trong đầu hắn lại toát ra một ý niệm.
Giống như có một loại trọng lực không lường được đang hạ xuống, các điểm sáng đủ mội màu sắc bị tập trung vào một chỗ tạo thành một quả cầu.
Thế tích của nó không ngừng thu nhỏ lại, hình dạng cũng dần trở nên bất quy tắc.
Linh khí bên trong quả cầu này nồng đậm đến mức gần như đã biến thành thực chất, thậm chí còn biến thành thể lỏng. Thế nhưng quả cầu Linh khí này vẫn không ngừng thu nhỏ lại.
Chỉ trong vòng một hơi thở mà kích cỡ từ lớn như sân bóng rổ đã bị cưỡng ép, đè nén thành nhỏ như cái nắp bình, tỏa ra ánh sáng trắng ngà.
Lại thêm một cái chớp mắt, kết cấu Linh khí đã trở nên cực kỳ ổn định, đồng thời cũng bị in lên dấu ấn thần thức của Lưu Ngọc, biến thành nguồn năng lượng lúc nào cũng có thể sử dụng được.
Bên trong dấu ấn nhỏ như nắp bình, nồng độ Linh khí đã vượt xa tưởng tượng. Cho dù là Nguyên Anh nhìn thấy thì cũng phải nghẹn họng trân trối. Đây hoàn toàn không phải là thứ mà tu sĩ cấp thấp có thể tưởng tượng được.
Sau đó Lưu Ngọc một công đôi việc, vừa điều khiển dấu ấn Linh lực vừa điều khiển Phá Bại kiếm.
Dấu ấn Linh lực lớn cỡ nắp bình nhanh chóng chui vào bên trong chuôi kiếm, cuối cùng mất hút không còn dấu tích.
Chưa đến hai nhịp thở thì toàn bộ quá trình đã hoàn tất.
Chớp mắt tiếp theo, Lưu Ngọc đã thoát ra khỏi trạng thái linh cảm cao vô hạn kia.
"Bức tranh, vẩy mực."
Cảm xúc của hắn đã trở lại bình thường như trước khi tiến vào trạng thái kia, giống như chưa từng cảm nhận được nó.
Thế nhưng rõ ràng đây chỉ là ảo giác.
Cho dù có tiến vào trạng thái kia, Lưu Ngọc cũng không có cách nào để lại ‘dấu ấn’ của mình trên ‘bức tranh’.
Về điểm này thì sức mạnh Nguyên Thần của cảnh giới Kim Đan căn bản là không đủ dùng.
Lưu Ngọc nhìn thoáng qua Linh điền màu đỏ, thấy các loại Linh thảo tam giai đã thành thục. Suy nghĩ trong đầu vừa xoay chuyển, hắn đã mang theo Phá Bại kiếm rời khỏi Tiên Phủ.
Vưa kéo Linh áp lên, thoáng cái hắn đã mở mắt ra.
Lưu Ngọc cầm Phá Bại kiếm trong tay, đưa thần thức vào bên trong thăm dò thử. Hắn có thể cảm ứng được dấu ấn Linh lực một cách rất rõ ràng.
Việc này có nghĩa là hắn có một cơ hội sử dụng Phá Bại kiếm ở bên ngoài.
Mà cũng giống y như hắn đã dự đoán, dùng Linh Thạch hay Linh khí ở thế giới bên ngoài ngưng tụ thành dấu ấn Linh lực cũng không xảy ra chuyện khủng bố gì.
"Khá lắm."
"Có được dấu ấn Linh lực, còn cả một lần sử dụng Phá Bại kiếm mà không gặp nguy hiểm gì."
"Tuy không thể khiến linh kiếm chủ động phối hợp nhưng về việc sử dụng nó thế nào, điều khiển Linh khí trời đất thế nào thì mình lại thấy quen tay hơn nhiều.
"Thế nên uy lực phát ra, cùng Thiên Đường bảo tiến vào cảnh giới kiếm thế, lại có kiếm linh phối hợp, sinh mệnh bị thiêu đốt cũng chẳng là bao.
"Một đòn này tuy khó mà đối phó hay tạo thành uy hiếp với tu sĩ Nguyên Anh, nhưng để đánh giết bất kỳ tu sĩ Kim Đan nào cũng có thể nắm chắc thêm vài phần.
Lưu Ngọc vuốt ve thân Phá Bại kiếm giống như đang vuốt ve món trân bảo mà mình yêu thích nhất, tâm trạng vô cùng tốt.
Việc nắm trong tay đòn sát thủ hàng thật giá thật đúng là đã mang đến cho hắn cảm giác an toàn không gì sánh được.
Hắn thưởng thức một lát rồi cõng Phá Bịa kiếm trên lưng, khai mở trận pháp phòng luyện công, bước ra ngoài.
"Công tử."
Nghe thấy âm thanh trận pháp khởi động, hai thị nữ xinh đẹp vội vàng bước tới hành lễ.
"Ừ."
Lưu Ngọc để trần thân trên, thản nhiên lên tiếng rồi đi thẳng đến phòng tắm.
Biết hắn mỗi lần tu luyện xong đều muốn tắm rửa một lần, các thị nữ đã sớm chuẩn bị xong nước ấm.
Ngay sau đó, hai thị nữ cũng nhắm mắt theo đuôi Lưu Ngọc. Hết chương 1249.



Bạn cần đăng nhập để bình luận