Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 678. Lĩnh đội tranh đoạt(3)

Chương 678. Lĩnh đội tranh đoạt(3)
"Gia tộc tu tiên","Tiểu đội tu sĩ", "Lĩnh đội".
Lưu Ngọc nghe vậy, trong lòng hơi rung động.
Dựa theo lời Lý Trường Không nói, loại tiểu đội tu sĩ mà trong thời gian chiến tranh, tông môn phái ra thế này, bình thường vô cùng có quyền lực.
Mười tu sĩ Trúc Cơ, ba trăm tu sĩ Luyện Khí, nếu như mình quản lý kiểu một nhánh tu sĩ như này, đối với việc thu thập Linh thảo và vơ vét tài nguyên, không thể nghi ngờ là có không ngớt chỗ tốt.
Quyền lực cộng thêm thực lực, nói không chừng Linh thảo luyện chế Kết Kim đan cũng có thể lấy được, có lẽ còn có thể lấy được những bảo vật càng trân quý hơn.
Chuyến đi Yến quốc lần này, cũng sẽ thật sự trở thành "Thịnh yến."
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Ngọc có hơi nóng nảy, chỉ là trước mặt còn có một vấn đề khó khăn.
Làm thế nào để lấy được danh phận "Lĩnh đội" này?
Chính là vì lãnh đội có đủ chỗ tốt, Lý Trường Không mới muốn cho Lý Bất Ngữ và Cảnh Vĩnh Thanh quản lý riêng tiểu đội tu sĩ.
Mà từ giọng điệu của sư tôn có thể thấy, lão chắc chắn sẽ không giúp đỡ mình.
"Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn, không có cơ hội nào tốt hơn lần này, nên tuyệt đối không được buông tha dễ dàng."
"Thực sự không được nữa thì đi tìm Nghiêm gia lấy chút quan hệ, nhìn xem có thể tìm ra cách hay không."
Khoảng vài hơi thở trôi qua, sắc mặt Lưu Ngọc trở lại bình thường, nhưng trong lòng lại xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Mà nghe lời của Lý Trường Không thì phản ứng của mấy người có chút khác nhau.
Đôi mắt Lý Bất Ngữ từng chút dao động, nhưng lập tức bình phục lại, khôi phục dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng, dường như không có hứng thú lắm.
Cái này không có gì kỳ lạ, Lý gia có tên tuổi như là gia tộc đệ nhất Nguyên Dương Tông, Lý Bất Ngữ thân là dòng chính của Lý gia, bản thân còn có thiên tư bất phàm, tùy tiện đều có lượng lớn tài nguyên tới tay.
Cho nên đối với tu vi của bản thân thì nàng ta để ý nhất là cảnh giới, còn đối với các loại tài nguyên, trái lại không có gì sâu sắc, cũng không nóng lòng như vậy.
Mà vẻ mặt Cảnh Vĩnh Thanh thì lại hơi kích động, rõ ràng bị chỗ tốt mà Lý Trường Không miêu tả đả động tới, hơi kích động.
Mặc dù tư chất của hắn ta không tệ, nhưng sau lưng không có gia tộc mạnh chống đỡ, tự nhiên là thiếu thốn tài nguyên, cho nên đối với chuyện kiếm tài nguyên thì tương đối thấy hứng thú.
Sau khi nghe xong quyền lực lãnh đội cũng như liên tưởng tới thế cục trước mặt, trong lòng Cảnh Vĩnh Thanh lập tức bùng nổ, kích động không thôi.
Lưu Ngọc thu hết biểu cảm của hai người, lúc này đã bình tĩnh trở lại, nhưng trên mặt vẫn bày ra dáng vẻ kích động như cũ.
"Đệ tử tuân mệnh, không phụ sự kỳ vọng của sư tôn!"
Ba người lập tức đồng thanh đáp.
Mặc dù trong lòng không phải rất muốn nhận nhiệm vụ này, nhưng nếu là sắp xếp của sư tôn, Lý Bất Ngữ chỉ có thể tòng mệnh, mà Cảnh Vĩnh Thanh càng không cần phải nói.
"Bên trong tình thế hỗn loạn, nặng nhất là thực lực, cho nên người lãnh đội cũng ưu tiên cân nhắc người có thực lực cường đại hơn."
"Hai ngày sau, tông môn sẽ chỉ ra mười hai người dẫn đội được công nhận về thực lực từ trong đệ tử tông môn."
"Mà những sư điệt khác thuộc Trúc Cơ kỳ nếu có ý cạnh tranh, có thể khởi xướng khiêu chiến, bên thắng sẽ có tư cách lĩnh đội."
Lý Trường Không thấy phản ứng của ba người, khẽ vuốt râu, hài lòng, gật nhẹ đầu, sau đó nói tiếp.
Sau đó hơi dùng một chút, lão lại tiếp tục mở miệng;
"Cảnh giới Tu vi của Bất Ngữ đã gần đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, đến lúc đó bản tọa có thể trực tiếp đề danh cho ngươi làm lĩnh đội, chỉ cần đánh bại người khiêu chiến là được."
"Tu vi Vĩnh Thanh vừa đến Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, không thể trực tiếp đề danh, chỉ có thể đánh bại những người được đề danh để lấy tư cách, cho nên sau khi trở về phải cố gắng mà chuẩn bị."
"Có điều cũng không cần quá chấp nhất, dù sao tiểu bối xuất sắc trong tông môn cũng không ít, cho dù bại cũng chỉ là chuyện bình thường, đến lúc đó còn có thể gia nhập đội ngũ của sư tỷ ngươi."
"Về phần Thanh Dương, nếu có ý định tham gia tiểu đội tu sĩ, có thể lựa chọn gia nhập đội ngũ của đại sư tỷ ngươi."
Lúc này Lý Trường Không hiếm khi bày ra vẻ mặt hiền hòa, trông vô cùng kiên nhẫn, suy tính cho ba người.
Thật ra hôm nay dù lão gọi ba người tới, nhưng thật ra cũng chỉ trông cậy vào Lý Bất Ngữ là có thể trở thành người dẫn đội, về phần hai người khác, tốt nhất nên là tay trái, tay phải của Bất Ngữ mà thôi.
Dù sao Cảnh Vĩnh Thanh cũng là đệ tử thân truyền của mình, cũng không nên quá bất công, cho nên mới có một màn này.
"Đa tạ sư tôn quan tâm, đệ tử vô cùng cảm kích!"
Ba người Lưu Ngọc, Lý Bất Ngữ, Cảnh Vĩnh Thanh cung kính trả lời.
"Ừm, vậy các ngươi cứ đợi theo lời bản tọa nói đi."
"Thanh Dương, ngươi có thể lui xuống trước."
Lý Trường Không lại ngồi vào án lần nữa, nói với Lưu Ngọc.
Rõ ràng lão còn muốn chỉ điểm một hồi cho hai tên đệ tử thân truyền, mà đệ tử ký danh như Lưu Ngọc thì không có đãi ngộ này.
"Vâng, sư tôn. Thanh Dương cáo lui!"
Lưu Ngọc nghe vậy thì đàng hoàng thi lễ một cái, sau đó rời khỏi đình nhỏ, dọc theo đường nhỏ lúc đến mà rời khỏi động phủ Lý Trường Không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận