Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 981. Ánh chiều tà màu máu(3)

Chương 981. Ánh chiều tà màu máu(3)
Nếu bị tông môn hỏi tới, cứ chín thật một giả mà nói, vậy là được.
Mà đổi thành bên khác, tình cảnh Giang Thu Thủy cũng tương đối an toàn.
Dưới tình huống người đông thế mạnh, nàng ta thường xuyên nhìn thấy tu sĩ cùng giai, cùng nhau vây công tu sĩ Bạch Vân Quan, áp lực rất nhỏ.
Cộng thêm Lưu Ngọc "Cho vay" Linh khí, chỉ cần chú ý một chút, gần như không có việc gì nguy hiểm tới tính mạng.
Trái lại có thể mượn cơ hội này, gia tăng chút kinh nghiệm đấu pháp, tăng cường thực lực bản thân.
Mặc dù lập trường của Lưu Ngọc chính là lập trường của nàng ta, nhưng nhiều khi, ở một trình độ nhất định, Giang Thu Thủy có thể đại biểu cho hắn.
Chẳng qua ở thế giới này, nhìn chung cũng là thế giới coi trọng thực lực.
Nếu thực lực bản thân mà nhỏ, khi đàm phán sẽ khó tránh khỏi thiếu thốn thực lực, khó mà đảm đương nổi trách nhiệm lớn.
Hoặc là ngoài ý muốn chết đi, loại ví dụ như này xảy ra rất nhiều ở Tu Tiên Giới.
Lưu Ngọc truyền thụ không ít kinh nghiệm đấu pháp cho Giang Thu Thủy, còn ký sổ cho nàng ta đầy đủ Linh khí công thủ, nếu dưới tình huống như vậy mà còn xảy ra bất trắc, thì không còn gì để nói nữa.
Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, vậy đúng là có hơi đáng tiếc, vậy hắn cũng không thể nói gì hơn.
"Ầm!"
Lần lượt mấy đóa "Pháo hoa" với đủ màu sắc lại nở rộ, quang hoa phủ đầy phạm vi mười dặm xung quanh, nhấc lên từng đợt sóng Linh khí trên những phạm vi nhỏ.
Sau khi Kim Đan chân nhân đệ nhất ở Bạch Vân Quan tự bạo, chưa tới một khắc sau, nó giống như phản ứng dây chuyền, lại có ba người lựa chọn tự bạo.
Đồng thời xu thế này còn không dừng lại, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tự bạo đinh tai nhức óc.
Tóm lại mà nói, "Pháo hoa" tự bạo càng ngày càng ít, tổng cộng cũng chỉ có mười đóa.
Đây đều là tu sĩ Kim Đan thực lực khá mạnh của Bạch Vân Quan, cho dù bị tam tông vây công cũng có thể lựa chọn phương thức tự bạo coi nhẹ tính mạng.
Nhưng tu sĩ Kim Đan với thực lực yếu một chút, mấy lần đối mặt với tu sĩ cùng giai với mình, thường ngay cả cơ hội tự bạo cũng không có.
Hoàng hôn dần buông xuống, tiếng chém giết đinh tai nhức óc vẫn vang vọng.
Ngay cả bên trong ánh chiều tà, dường như cũng nhuộm thành màu máu, mang theo khí tức khó hiểu.
Thế cục hiện tại phát triển thiên về một bên, tu sĩ tam tông chiếm cứ áp đảo ở thế thượng phong, tu sĩ Bạch Vân Quan không ngừng bị giết, càng ngày càng ít đi.

Trận chiến này, kéo dài tận mấy canh giờ.
Mãi cho tới khi bóng tối kéo tới, chỉ còn lấm tấm Linh quang, lấp lánh xung quanh mấy chục dặm ở Vân Tiêu sơn, vẫn còn tu sĩ đang kịch liệt đấu pháp.
Chẳng qua xu thế chung đã rõ, đa phần tu sĩ Bạch Vân Quan đều đã tử vong, còn lại chẳng qua chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Cho dù chạy đi thì cũng là tu sĩ có tư chất và thực lực khá tốt, cũng khó có thể khuấy lên bọt nước gì.
Cho dù những "Dư nghiệt" Bạch Vân Quan này có người tu luyện tới Nguyên Anh kỳ, cũng không báo thù được, cũng chẳng rung chuyển nổi tam tông, càng không lay động nổi Cửu Quốc Minh.
Lưu Ngọc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy màn đêm bao phủ lên giữa dãy núi, có ngọn lửa màu đỏ thiêu đốt không thể khống chế, biến tất cả cây cối đều thành tro tàn.
Thi thể với máu thịt mơ hồ, sông ngòi chia cắt lộn xộn, phế tích thành lũy sụp đổ, khắp nơi tràn ngập vết tích đấu pháp.
Dĩ vãng là đất lành Tiên gia, hiện tại đã hoàn toàn thay đổi.
Bầu trời cả vùng đất ấy, khắp cả núi đồi, giữa từng tòa Linh sơn, phía trên từng phế tích, lúc này đang đứng vững từng tốp tu sĩ tam tông.
Trên mặt bọn họ mang theo ý cười nhẹ nhõm và bội thu, hưởng thụ niềm vui sướng thuộc về người chiến thắng.
Giờ khắc này, một thế giới Tu Tiên vô cùng chân thật cứ thế hiện ra trước mắt.
Trong con ngươi đen như mực, lấp lánh ánh sáng lý trí, Lưu Ngọc nhìn rõ tất cả.
Chẳng qua cũng chỉ là hơi thổn thức mà thôi.
Về phần niềm vui thu hoạch bội thu, tạm thời còn chưa cảm giác được.
Dù sao tham gia trận chiến này, đúng là không thu hoạch được gì đáng giá, chẳng qua trở ngại mệnh lệnh tông môn nên không thể không đến mà thôi.
Tin tức về "Tam Nguyên quả" cũng coi như một món thu hoạch ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải có thể thật sự lấy tới tay, còn chưa hoàn toàn vui mừng được.
Huống hồ, còn có dấu vết chưa xử lý sạch sẽ nữa.
"Đồng ý rằng Bạch Vân Quan có hai tên Nguyên Anh lão tổ tồn tại với thế lực to lớn, là một sự tồn tại mạnh mẽ, oai hùng ở địa phận hai châu."
"Vậy mà chỉ ngắn ngủi không đến ba năm, cứ như vậy mà không còn sao?"
Lưu Ngọc cảm thấy hơi thổn thức.
Lúc này, hắn không hiểu sao lại nhớ tới một câu từng nghe ở kiếp trước:
"Con đường diệt vọng ngắn hơn tưởng tượng của ngươi."
Thời gian ba năm, đối với phàm nhân mà nói có lẽ là dài đằng đẵng.
Nhưng đối với một Nguyên Anh lão tổ tồn tại trong tông môn mà nói, vốn không là cái gì.
Phóng tầm mắt ra nhìn ngàn năm lịch sử của tông môn, chẳng qua nó chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt mà thôi.
Nếu không phải tứ tông của Yến quốc xúc động tới ranh giới cuối cùng của Cửu Quốc Minh, uy hiếp tới lợi ích của toàn bộ liên minh thì cũng sẽ không diệt vong nhanh tới vậy.
Cứ lấy Nguyên Dương Tông và Hợp Hoan Môn ra mà nói, hai tông môn đã kết thành ân oán hơn ngàn năm, nhưng hiện tại vẫn bình yên vô sự đó thôi.
Bình thường mà nói, suy sụp như một đại tông môn giống Bạch Vân Quan là quá trình cực kỳ dài dòng.
Động một tí là phải lấy thời gian trăm năm để tính, từng bước một làm suy sụp nó, sau đó mới là diệt vong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận