Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 612. Luật rừng

Chương 612. Luật rừng
Nhưng thần kỳ lại là, hiện tại tiểu gia hỏa này tuy hình thể có nhỏ, ăn nhiều đồ như vậy, nhưng bụng không thấy phồng lên chút nào, vẫn là dáng vẻ ban đầu.
"Xì xèo."
Sau khi ăn xong tất cả vỏ trưng, Tiểu Thanh vẫn như cũ, không hài lòng, nhìn một quả trứng Linh thú khác, vặn vẹo đầu nhìn về phía Lưu Ngọc rồi phun lưỡi rắn, như truyền đạt ý định là nó muốn ăn nữa.
Thông qua sự gắn liền của khế ước chủ tớ, Lưu Ngọc lập tức biết ý nghĩ của nó, gật nhẹ đầu truyền đạt ý nghĩ đồng ý.
Cạnh tranh sinh tồn, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn được.
Thế giới rất nhiều yêu thú đều có thói quen nuốt chửng trứng chết, cho dù là mình sinh ra cũng không ngoại lệ.
Mà vẫn có rất nhiều thú nhỏ vừa ra đời, ngoại trừ nuốt vẻ trứng của chính mình ra thì cũng sẽ nuốt chết đồng loại luôn!
"Xì xì"
Tiểu Thanh thấy vậy, giãy dụa thân thể vui sướng, bò về chỗ một quả trứng Linh thú khác.
Sau khi tới gần, mở rộng cái miệng rắn thành một trăm tám mươi độ, lấy một biên độ cực kỳ khoa trương mà cắn xuống quả trứng Linh thú mà xám đen kia.
"Phụt!"
"Răng rắc."
Miệng vừa hạ xuống, trứng Linh thú đã bị cắn rơi chỉ còn nửa cái, chất nhầy màu vàng cũng từ đó chảy ra.
Trong đó còn ngâm một con rắn nhỏ còn bé hơn của Tiểu Thanh, sắc da cũng là đen lam trộn lẫn.
So với Tiểu Thanh, nó lộ ra dáng vẻ vô cùng chính tông, vô cùng giống mẹ của nó.
Nhưng ngay cả mắt nó còn chưa kịp mở, đã vĩnh viễn mất đi khí tức sinh mệnh, tinh phách cũng đã tiêu tán, hoàn toàn không thể nào ấp ra được.
Tiểu Thanh ngậm đầu con rắn nhỏ kia ra, sau đó không hề do dự mà mở rộng cái miệng lớn thành trăm tám mươi độ, chậm rãi nuốt từ đầu tới đuôi cái con rắn kia vào miệng.
Miệng nó hơi nhấp lên nhấp xuống, theo thời gian trôi qua, rắn nhỏ màu đen đã bị nó từ từ nuốt vào bụng.
Lần này nó ăn, lộ ra dáng vẻ có hơi khó khăn, mãi cho sau nửa khắc qua đi, Tiểu Thanh mới hoàn toàn nuốt xuống được.
Lúc này bụng của nó rõ ràng là phồng lên, giống như bị nhét vào một cái bóng khí.
"Xì xì."
Tiểu Thanh nhìn một chút, vỏ trứng còn lại và dịch dinh dưỡng, đã không còn muốn ăn nữa, lại nhìn Lưu Ngọc truyền đạt ý muốn là nó sẽ nghỉ ngơi.
Giống như ăn phải vật quá bổ, Tiểu Thanh nuốt vào hơn phân nửa tinh hoa của quả trứng Linh thú khác như vậy thì khí tức của nó cũng chấn động một hồi, khí tức hạ phẩm nhất giai lại mơ hồ có xu thế dâng lên.
"Không tệ."
Lưu Ngọc cảm nhận khí tức dao động của Tiểu Thanh thì khen một tiếng, sau đó để nó nghỉ ngơi.
Đối với ấu thể của yêu thú mà nói, nuốt trứng Linh thú đồng loại đúng là đại bổ, thậm chí có thể khiến bản nguyên mạnh hơn, đối với tương lai cũng có chút chỗ tốt khó nói.
Vừa ra đời đã có dấu hiệu tiến giai, hiển nhiên không thể đẩy toàn bộ công lao về phía này, hơn phân nửa có thể là do bản thân của chính Tiểu Thanh.
Vốn còn muốn kiểm tra chút pháp thuật thiên phú cùng các phương diện tố chất của nó, nhưng bây giờ Tiểu Thanh đã muốn thông qua ngủ say để tiến giai, như vậy cũng không cần phải vội vã nữa.
Dù sao cuộc sống tương lai vẫn còn rất dài.
Đánh ra một quả cầu nước, tẩy rửa thân thể cho Tiểu Thanh xong, lại để nó ngủ say trong sào huyệt, Lưu Ngọc xoay người rời khỏi Linh thú thất.
Lưu Ngọc thoáng trầm ngâm, lại phát ra một đạo Truyền âm phù cho Ngũ Xương, để gã mua chút thịt yêu thú tươi mới trở về.
Mặc dù có thể vẫn luôn dùng Tự Linh hoàn để trưởng thành, nhưng cái này đúng là có chút bất lợi cho việc trưởng thành về sau của Linh thú, chỉ có cảnh giới mà không có huyết tính.
Tự Linh hoàn trộn với huyết thực để cùng nuôi nấng, mới là phương pháp tốt nhất, đã có thể nhanh chóng nâng cao phẩm giai, còn có đầy đủ huyết tính, tương lai mới có thể có được tác dụng lớn.
Những kiến thức này là gần đây tìm hiểu được bên trong Ngự Thú Mật Lục.
Ngẫm nghĩ một chút, Lưu Ngọc xoay người đi tới Luyện Công phòng.
Khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, kích thích điểm sáng xanh biếc, tâm thần vừa động đã tiến vào Tiên Phủ.
Từ bên trong nhà gỗ cất giữ những hạt giống Linh dược, Linh thảo, tìm đủ hạt giống Linh thảo luyện chế Tự Linh hoàn, trồng vào trong Linh điền màu đen.
Sau mười canh giờ, đào toàn bộ Linh thảo sắp thành ra, lấy toàn bộ Linh thảo ra khỏi Tiên Phủ, hạt giống thì tiếp tục trồng trong Linh điền để thúc phát triển.
Sau đó Lưu Ngọc đi vào Luyện Công phòng, lấy đỉnh Huyền Hoàng ra, mở lò luyện đan.
Phẩm giai của Tự Linh hoàn chỉ có thượng phẩm nhất giai, nhưng trên phương diện tuổi của Linh thảo thì cũng cần rất nhiều, phải yêu cầu đạt tới hai trăm năm, có thể kém hơn một chút so với đan dược nhị giai.
Cho nên dù vẫn là đan dược nhất giai, nhưng độ khó luyện chế không chút nào thấp hơn đan dược nhị giai.
Chỉ là với tạo nghệ luyện đan hiện tại của Lưu Ngọc mà nói, tất cả những điều này đều không thành vấn đề.
Mười phần Linh thảo cuối cùng luyện chế thành năm lô, tỷ lệ thành đan đạt tới năm phần, có được bốn mươi hai viên Tự Linh hoàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận