Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1149. Thời khắc thu hoạch (4)



Chương 1149. Thời khắc thu hoạch (4)




Đến tận đây, hai tấm Phù bảo đều hóa thành hư không.
"Thậm chí ngay cả Phù bảo hóa thành Hỏa Phượng cũng có thể trói buộc, mặc dù uy năng còn thừa không nhiều, nhưng đủ để chứng minh pháp thuật thuộc tính ám này rất bất phàm."
"Đây chính là chân truyền của Thiên Ma Tông sao?"
"Quả thật bất phàm."
Lưu Ngọc quan sát toàn bộ quá trình, bắt đầu yên lặng thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi trở thành đệ tử chân truyền, một ít bí thuật không truyền ra hắn cũng có thể có được từ việc lấy điểm công lao.
Chẳng qua bởi vì không muốn trì hoãn việc tu luyện, hơn thời gian tu đạo còn có hạn, chỉ đổi được một món pháp thuật.
Con ngươi đen như mực của Lưu Ngọc phản chiếu rõ ràng cảnh tượng tiêu tán của Hỏa Phượng, trong lòng khẽ rung động.
"Có lẽ đến lúc phải ra tay rồi."
"Phù bảo, hẳn là át chủ bài lớn nhất của những tu sĩ này, hiện tại đã tiêu hao hết rồi."
"Đấu pháp tiến hành đến hiện tại, thực lực bốn người cũng bắt đầu suy yếu, thời cơ đã chín muồi."
Ánh mắt Lưu Ngọc lóe sáng.
Trong lồng ngực sôi trào sát ý, chỉ chờ tới thời cơ thích hợp, sẽ bộc phát giết người!
Nghĩ tới đây, hắn không còn giữ lại thực lực luyện thể của mình nữa, đánh ra toàn bộ mấy vạn cân lực lượng đang có, đánh tan những hư ảnh pháp khí đang dây dưa cùng với mình.
Thay đổi tư thế nhường nhịn ban đầu, bây giờ bắt đầu tới gần Nhậm Hồng Nhan.
Hành động lần này của Lưu Ngọc có thâm ý khác, chính là muốn thi triển áp lực thích hợp khiến nàng ta lộ ra sơ hở, làm cho nam tu Vô Mi không có cơ hội.
Ân oán giữa Thiên Ma Tông và Thiên Nhất Tông lúc này đúng là thứ tốt nhất có thể lợi dụng.
"Đinh linh linh..."
Tiếng đàn vừa nhanh vừa gấp rút, thậm chí đã xuất hiện một chút hỗn loạn.
Quả nhiên, sau khi Lưu Ngọc không giữ lại thực lực của mình, áp lực của Nhậm Hồng Nhan lập tức tăng mạnh, có dấu hiệu không kiên trì nổi nữa.
Thực lực của nam tu Vô Mi cường đại, nếu không phải bởi vì hoàn cảnh, thậm chí nàng ta đã thua xa nửa bậc, nhưng cho dù như thế cũng rất khó để tạo thành thế cân tài cân sức.
Mà lúc này Lưu Ngọc lại bày ra thực lực không thua gì hậu kỳ tinh anh, đã coi như quyết định được lực lượng thắng bại rồi.
Không phân ra một phần tinh lực thì sẽ không ngăn được Lưu Ngọc tới gần, phân ra một phần tinh lực thì bên nam tu Vô Mi sẽ xảy ra vấn đề.
Có điều vẫn may mắn chính là Nhậm Hồng Nhan có phù lục, các loại thủ đoạn như khôi lỗi vẫn có thể kéo dài.
"Ầm ầm."
Lưu Ngọc gặp chiêu phá chiêu, lấy kinh nghiệm đấu pháp phong phú để khống chế sức lực mấy vạn cân, thông qua đủ loại phương thức đánh tan từng tia pháp thuật, phá hư sức lực mạnh bạo của mấy khôi lỗi nhị giai.
Sau khoảng nửa khắc nữa trôi qua, rốt cuộc Nhậm Hồng Nhan đã hết cách, các loại thủ đoạn như phù lục, khôi lỗi đều tiêu hao hết, gần như không còn.
Lưu Ngọc chậm rãi thúc đẩy, khiến áp lực của nàng ta tăng lên gấp bội, nhưng lại không quá ép buộc, không muốn để hỏa lực sẽ dồn hết về phía mình.
Hắn cũng không muốn tự mình ra tay, cố ý tạo ra cơ hội cho tu sĩ Vô Mi.
"Leng keng, đinh đinh."
Mồ hôi của Nhậm Hồng Nhan chảy không ngừng, trong tay nhanh chóng kích thích dây đàn, dùng toàn lực để kích phát Linh khí nhưng vẫn không cách nào thay đổi được hiện trạng trước mắt.
Nhìn thấy Lưu Ngọc sắp tới gần, nàng ta chỉ có thể phân ra một phần uy năng để chặn đánh.
Chỉ là vừa đến, một bên khác lại càng bị động, một lúc sau là lộ ra sơ hở.
"Cơ hội đến."
Hai mắt tu sĩ Vô Mi tỏa sáng.
Gã thấy, hư ảnh của pháp khí do Nhậm Hồng Nhan kích phát ra đã đạt tới mức độ thưa thớt nhất định, xuất hiện "Chân Không kỳ", là cơ hội khó có được!
Chỉ cần giết chết Nhậm Hồng Nhan, sau đó đối phó với tiểu tử vô sỉ kia, cuối cùng là ép Chu Tử Văn đi vào khuôn khổ là chuyện dễ như trở bàn tay, vậy nhiệm vụ mà trưởng lão giao cho có thể dễ dàng hoàn thành rồi.
Trong lúc ngẩn ngơ, gã dường như có được sự ưu ái của trưởng lão, sắp đi tới tương lai xán lạn rực rỡ hơn!
Tận dụng thời cơ này, tu sĩ Vô Mi lập tức lay động Linh khí Hắc Kỳ, gọi ra một con Sinh Hồn Trúc Cơ đỉnh phong, ra lệnh cho nó đánh về phía Nhậm Hồng Nhan.
Tiếp theo đó gã vừa bấm pháp quyết vừa cố nén mệt mỏi, phóng ra chút pháp lực yếu ớt còn sót lại.
Linh áp lan tỏa khắp toàn thân, lần nữa ngưng tụ lại thành hai khối cầu hắc ám rồi bắn ra.
Một con Sinh Hồn Trúc Cơ đỉnh phong, ba con Trúc Cơ hậu kỳ, năm con Trúc Cơ trung kỳ, còn có mấy chục thậm chí cả trăm con Luyện Khí kỳ, mênh mông cuồn cuộn đánh tới chỗ Nhậm Hồng Nhan.
Qủy khí âm trầm, quỷ ảnh tầng tầng.
Trên trăm con Sinh Hồn tầng tầng lớp lớp, khí thế vô cùng mênh mông chính là Bách Qủy Dạ Hành!
Sau khi phóng ra pháp thuật hắc cầu, còn phải khống chế hàng trăm con Sinh Hồn, tu sĩ Vô Mi tiêu hao rất nhiều sức lực.
Cộng thêm hao tổn nguyên khí khi thi triển bí thuật vào trước đó, khí thế người này rõ ràng đã suy yếu một khoảng nhỏ.
Nhưng nhìn đám Sinh Hồn hoành hành không sợ ai, mà hư ảnh pháp khí của Nhậm Hồng Nhan lại không kịp ngưng tụ, vẻ mặt của gã lộ ra tươi cười.
"Đinh đinh đinh."
Đôi mi thanh tú của Nhậm Hồng Nhan nhíu chặt, liều mạng thúc giục pháp lực, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.
Sau chừng một hơi, quỷ ảnh trùng điệp cách nàng ta còn chưa đến một trượng.
"Haizz.."
Biết đại thế đã mất, Nhậm Hồng Nhan nhẹ nhàng thở ra, khoanh tay từ bỏ tấu đàn, tiếng đàn rung động lòng người đột nhiên dừng lại. Hết chương 1149.



Bạn cần đăng nhập để bình luận