Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 985. Mộng khi còn trẻ(2)

Chương 985. Mộng khi còn trẻ(2)
Từ đằng xa, còn có một số đội ngũ tu sĩ Trúc Cơ đang đi về phía bên này.
Nhìn ra được, Vi Quang Chính vì để giữ vững thế lực bản địa tại Yến quốc, lúc này vẫn còn hơi bất an.
Dù sao phản bội chủ nhân cũ, tham gia vào chủ nhân mới, đạo nghĩa này thật sự khá khó nghe.
Hơn nữa còn chưa biết ở bên cạnh chủ nhân mới, những ngày tháng sau này sẽ đợi bọn họ thế này, đương nhiên lúc này sẽ thấy không ổn.
"Thanh Dương đạo hữu."
"Lưu đạo hữu."
Thấy Lưu Ngọc xuất hiện, bọn người Vi Quang Chính rối rít chắp tay, tiến lên, mỉm cười chào hỏi, thái độ vô cùng nhiệt tình.
Dưới sự hiểu biết không thấu về Nguyên Dương Tông, mà Nguyên Dương Tông cũng không thể nào hiểu hết tình huống của bọn họ được.
Lúc này, Lưu Ngọc lập tức bày ra vẻ vô cùng quan trọng.
Bọn người Vi Quang Chính, cần một chỗ trong tông môn để bọn họ có thể nói chuyện, giữ vững được tu sĩ lợi ích.
Mà tu sĩ này, không ai thích hợp hơn Lưu Ngọc.
Đầu tiên, bọn họ thông qua con đường Lưu Ngọc, tham gia vào Nguyên Dương Tông, quan hệ hai bên hiển nhiên cũng là "Thân cận" hơn vài phần.
Tiếp theo phương hướng của Lưu Ngọc khá nặng, theo cách nhìn của vài tu sĩ rằng người này có đầy đủ quyền nói chuyện.
Bởi vì thời gian tiếp xúc quá ngắn, bọn họ cũng không nhận biết tu sĩ khác, cho nên không có thể lựa chọn thêm người nào khác.
Chính bởi vì như thế, sau khi chiến tranh kết thúc, đội ngũ mất đi ý nghĩa tồn tại, qua không lâu nữa sẽ giải tán, bọn họ vẫn hoàn toàn cung kính như trước đây.
"Các vị đạo hữu không cần khách khí."
"Nếu là tông môn triệu kiến, các vị đạo hữu cứ đi trước là được, không cần chờ Lưu mỗ."
Lưu Ngọc không hề khinh thường việc bắt chuyện cùng người khác, sau đó lại cười nói.
Đối với ý nghĩ của những tu sĩ này, trong lòng hắn biết rất rõ ràng.
Chẳng qua có thể thêm một tên thủ hạ hoặc bằng hữu, thì cần gì phải lạnh mặt từ chối chứ?
"Hiện tại đội ngũ còn chưa giải tán, bọn ta vẫn nghe theo đạo hữu lãnh đạo."
"Đã quen nghe Thanh Dương đạo hữu chỉ huy, khó mà sửa đổi được ngay."
Đây là ý tứ tương đối kín đáo, uyển chuyển bày tỏ ý nghĩ giao hảo lâu dài.
"Thanh danh của Thanh Dương đạo hữu truyền xa, lão phu vui lòng phục tùng, nguyện theo đạo hữu như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó!"
Đây là lời của Vi Quang Chính.
Với cái tuổi này đã già đời thành tinh rồi, có thể sống tiếp được trong đại chiến kịch liệt, trở thành "Phái dẫn đường" từng trải nhất.
Bởi vì có được nhiều chỗ tốt, Vi gia kiên định xem Lưu Ngọc như người ủng hộ, cũng luôn có thể khoe ra vị trí của mình.
Bên trong cuộc chiến ở Yến quốc, Vi gia chẳng những không suy sụp, trái lại còn thu được đầy đủ lợi ích khiến rất nhiều tu sĩ đỏ mắt.
Đúng là không lăn lộn thì không giữ được quyền lợi.
Chỉ nghĩ tới thu hoạch được nhiều chỗ tốt như vậy, ngoại trừ nguyên nhân nhiều tiền nhiều bạc ra, công lao của riêng Vi gia cũng cực kỳ quan trọng.
Dĩ nhiên, vẫn là thái độ khiến Lưu Ngọc hài lòng nhất.
Hai thị nữ Yến Vũ, Oanh Ca bưng trà dâng nước tới, chỉ chiếm một nhân tố rất nhỏ.
Sắc đẹp, không thể nào lay động lập trường của hắn.
"Nói hay lắm, nói rất hay."
"Nếu các vị đã đạo hữu đã coi trọng, vậy thì cùng nhau đi thôi."
"Mời!"
Lưu Ngọc cất cao giọng nói, vừa dứt lời thì dẫn đầu đi ở phía trước, hai người Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm đi song song cùng với hắn.
Mà bọn người Vi Quang Chính thì hơi ngầm đi chậm lại nửa bước.
"Thanh Dương lão ma?"
"Người này thường không có gì lạ, trông cũng chỉ như thế, hay là tiếng tăm lăn lộn được chẳng qua là vì Nguyên Dương Tông có lỗ trống thì gió mới vào?"
Một đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi về phía Tiêu Vân sơn, dẫn tới thu hút ánh mắt của những tu sĩ khác, có tu sĩ bàn bạc ý kiến ầm ĩ, không thiếu những tu sĩ ác ý của hai tông khác phỏng đoán.
Chẳng qua đa số sự chú ý của tu sĩ ngay lập tức bị danh tiếng của một nhân vật khác hấp dẫn.
Ở những nhà gỗ đơn sơ, không ngừng có tu sĩ đi ra, đi ngược lên Vân Tiêu sơn.
Ở trong đó, không thiếu những bóng dáng tu sĩ của thành tựu, còn có nhân vật đứng đầu bên trong Trúc Cơ kỳ.
Nếu như Nguyên Dương Tông có "Tam Anh Tứ Kiệt", thì Hợp Hoan Môn có Hợp Hoan Lục Tử", Tàn Nguyệt Cốc có "Tàn Nguyệt Thất Kiếm".
Nên khi những tu sĩ này vừa xuất hiện, lập tức gây ra một trận náo loạn, bên trong những tu sĩ cấp thấp đúng là có lực ảnh hưởng không nhỏ.
Mặc dù Lưu Ngọc trong đội của mình thì có đầy đủ uy vọng, nhưng đối với đệ tử bên ngoài tông môn, lực ảnh hưởng cũng rất có hạn.
So với sức ảnh hưởng của Tam Anh Tứ Kiệt thì vẫn thua xa tít tắp.
Ở phương diện này, còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Lưu Ngọc nhìn qua một màn như này mà suy nghĩ, chẳng qua bước chân của hắn vẫn không ngừng, đi nhanh về phía trên núi.
Trải qua một vòng phế tích, lúc hắn đến được vị trí Tổ Sư Đường của Bạch Vân Quan, đã thấy mấy trăm đệ tử của Bạch Vân Quan đang quỳ rạp xuống đất.
Những tù binh này đã bị phong bế pháp lực, không thể vận dụng chút pháp lực nào, ngoại trừ thân thể mạnh khỏe hơn một chút, còn những phương diện khác cũng chẳng khác phàm nhân bao nhiêu.
Đối với tu sĩ trông coi mà nói, giống như cười non đợi làm thịt, không hề có sức phản kháng.
Lúc này vẻ mặt của những tù bình này vẫn rất tối tăm, vẻ mặt thấp thỏm lo âu.
Mặc dù không đeo những thứ như còng tay, còng chân, nhưng trên thực tế vẫn là "Tù nhân".
"Á...!"
Đột nhiên, một tiếng kêu thê thảm vang lên.
Một tu sĩ trông coi không hề có dấu hiệu gì đã ra tay, khởi động pháp khí bổ vào đầu của một tù bình, trên mặt mang theo chút cuồng nhiệt.
Thi thể "bịch" một tiếng ngã ra trên đất, máu đỏ tươi lẳng lặng chảy xuôi.
Giống như thả ra tín hiệu nào đó, tu sĩ trông coi tam tông đều ào ào ra tay, điều khiển pháp khí triển khai việc tàn sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận