Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 973. Vạn dặm giai không(3)

Chương 973. Vạn dặm giai không(3)
Cho dù nhận phải thương thế nặng nề như thế, nhưng tên tu sĩ Kim Đan này lại không để ý tới, lão thản nhiên nhìn trận bàn bị chia năm xẻ bảy, nhanh chóng dò hỏi Thanh Vi chân nhân:
"Thanh Vi sư huynh, trước mắt nên làm thế nào đây?"
Sắc mặt Thanh Vi chân nhân cực kỳ khó coi, chỉ là trong lòng lão cũng đã sớm có chuẩn bị, lập tức hạ lệnh:
"Chuyện không thể làm, đến bây giờ tình thế đã không thể nghịch chuyển lại nữa."
"Các vị sư đệ, sư muội, tự mình phá vòng vây rồi rời đi đi."
"Nhất định phải giữa kỹ truyền thừa, nghĩ cách truyền thừa tiếp đạo thống của bản quan!"
"Thực không dám giấu diếm, vào khoảng tám ngày trước, hồn đăng của hai vị sư bá đã tắt, hơn phân nửa là đã gặp phải bất trắc."
Lão ngóng nhìn bên ngoài trận pháp, vận khí vẫn không chút phập phồng, giống như đang kể lại một chuyện nhỏ chẳng liên quan gì tới mình.
Nhưng lời nói khi rơi vào trong tai tu sĩ khác, lại mang ý nghĩ kinh thiên động địa!
"Cái gì?"
"Sao có thể?"
"Hai vị lão tổ thần thông cái thế, không thể nào vô thanh vô thức mất đi!"
Bỗng nhiên nghe thấy tin tức này, đông đảo tu sĩ Kim Đan của Bạch Vân Quan khó mà có thể tin nổi.
Đợi sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Vi chân nhân, bọn họ vội vã im lặng lại, dần dần tiếp nhận hiện thực này.
Qua khoảng chừng hai nhịp thở, Tiên Mộc Huyền Linh trận bị phá dẫn tới Linh khí bạo nổ, dần dần có dấu hiệu giảm bớt.
Dùng thần thức nhanh chóng giao lưu với nhau, chỉ qua chừng hai hơi, tu sĩ Kim Đan của Bạch Vân Quan đã đạt thành loại ước định nào đó.
Đúng lúc này, bên trong những đợt Linh khí bạo nổ đủ loại màu sắc kia, đã có vài tu sĩ tam tông tiến quân thần tốc.
Vì lợi ích, vì con đường sau này, rất nhiều người đã không để ý tới sinh tử!
Nghênh đón nhóm đầu tiên xuyên qua từng đợt bão Linh khí, xông vào Vân Tiêu sơn là từng món pháp khí và pháp thuật.
Đợi cho bão Linh khí yếu bớt một chút, lập tức có tia sáng bay lên, bay qua đủ các phương hướng, muốn giữ lại một cái mạng của mình.
Chỉ là Bạch Vân Quan vẫn có một vài người trung thành tuyệt đối, ôm tâm lý "Người còn tháp còn", lựa chọn thủ hộ nguyên tại chỗ, liều mạng ngăn cản.
Nhưng dưới một đợt tu sĩ này vọt tới lại tới đợt tu sĩ khác tràn lên của tam tông, bóng dáng đám tu sĩ này đã bị chìm ngập bên trong.
Nhỏ bé, không đáng chú ý nhưng cũng rất vĩ đại!
Mà đại đa số tu sĩ Kim Đan của Bạch Vân Quan, so với đệ tử Trúc Cơ còn nhanh hơn một bước, đã thi triển đủ loại thủ đoạn chạy ra khỏi Vân Tiêu sơn.
Nhưng bên ngoài lại là thiên la địa võng của tam tông, bọn họ muốn bình yên thoát thân cũng không dễ dàng như vậy.
Chỉ là có vài tu sĩ Kim Đan, động tác của bọn họ càng nhanh hơn, gần như ngay lúc trận pháp bị phá, thừa dịp đại đa số lực chú ý của tu sĩ bị hấp dẫn đi, thì họ đã dùng át chủ bài áp đáy hòm để thoát ra khỏi hơn mười dặm.
Còn lại cũng chỉ có Thanh Vi chân nhân và vài tu sĩ Kim Đan, đều có ý chí chết trận.
Bọn họ nghênh đón sự tấn công chính diện của tu sĩ Kim Đan tam tông, nhằm kéo dài một chút thời gian để đồng môn có thể tranh thủ phá vòng vây, có cơ hội thoát thân.
Lưu Ngọc lại khác biệt so với những tu sĩ khác, hắn không vội vã xông về phía trước, mà là rơi lại phía sau của đa số tu sĩ, chỉ huy đội ngũ dừng tiếng lên.
Hắn đã sớm dự liệu ra loại tình huống thế này, cho nên cũng đã sớm nghĩ kỹ đối sách.
Đến lúc này, tu sĩ Bạch Vân Quan còn không thể phá vòng vây thì chỉ có con đường chết.
Cho nên miễn là có tu sĩ ngăn cản, thì nhất định liều chết công kích, hung hãn, không sợ chết, phát huy thực lực vượt xa thời kỳ bình thường, rất dễ hóa thân thành "Thủy quái", cũng kéo theo người khác xuống nước.
Công lao và lợi ích, cũng không dễ cầm như vậy.
Trận chiến Yến quốc này, Lưu Ngọc đã vớt đầy bồn đầy bát, cũng không còn ý nghĩ kiếm thêm nữa, cho nên hắn đang cố gắng thả chậm tốc độ lại, đi tới một vài phương hướng có ít tu sĩ phá vòng vây.
Đồng thời trong lòng hắn đang âm thầm cầu nguyện, mình không muốn đi trên đường gặp phải tu sĩ Kim Đan của Bạch Vân Quan phá vòng vây đâu.
Nếu Kim Đan trưởng lão đã là "Hiểu lầm", cho rằng mình muốn ngăn cản lão, dẫn tới phải chịu công kích của pháp bảo, vậy đúng là khóc không ra nước mắt.
Lưu Ngọc luôn chú ý xung quanh, thân thể âm thầm buộc chặt, cũng chuẩn bị xong việc "Nhường đường", chuẩn bị có thể né tránh bất cứ lúc nào.
Chỉ là hắn vừa lóe lên suy nghĩ này thôi, đã cảm nhận được một luồng Linh áp mạnh mẽ tới gần, nhằm về phương hướng của mình.
Luồng khí tức này rõ ràng yếu hơn một bậc so với tu sĩ Kim Đan bình thường, khí tức cũng có dáng vẻ không được mạnh mẽ, rất có thể xuất phát từ trong một người bị thương.
Nhưng sao lại suy yếu thành như vậy, đã trong phạm vi Kim Đan kỳ, là Kim Đan chân nhân hàng thật giá thật!
Lưu Ngọc tái mặt, lúc này nội quy của tông môn gì đó đều ném hết ra sau đầu, nhanh chóng vận dụng thân pháp lao sang một bên.
Một sợi thần thức vẫn luôn đặt trên "Thuấn Tức Thiên Lý phù", cũng đã chuẩn bị xong hết tất cả cách đối phó.
Đối với đa số tu sĩ mà nói, Kim Đan chân nhân tựa như loài săn mồi ở đỉnh chuỗi sinh vật, mà tu sĩ cấp thấp lại tựa như cừu non hay con mồi.
Thực lực chênh lệch lớn, dẫn đến gần như không thể nào có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
"Đối phương vội vã phá vòng vây, thời gian quan trọng chắc là không chú ý tới nhân vật nhỏ như mình nhỉ?"
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, cũng không quá kinh hoàng.
Vừa né tránh, hắn cũng không quên truyền âm cho Giang Thu Thủy và Lãnh Nguyệt Tâm tránh ra, đừng nên làm mấy cái chuyện châu chấu đá xe.
Suy nghĩ và động tác đều hoàn thành xong giữa chừng nửa nhịp thở ngắn ngủi.
Lưu Ngọc cố gắng rời ra quỹ đạo tiến lên của tu sĩ Kim Đan không biết tên kia, đồng thời quay đầu nhìn về nơi phát ra Linh áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận