Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1162. Phá Bại kiếm! (2)



Chương 1162. Phá Bại kiếm! (2)




Trái với sự huyền diệu của "Thuấn Tức Thiên Lý phù", cho dù đi qua năm tháng dài đằng đẵng thì uy năng vẫn có hơi hao tổn, nhưng khoảng cách tám, chín trăm dặm Thuấn Di vẫn không thành vấn đề.
Luyện Hư đại năng chế tác Linh phù, tu sĩ Kim Đan không có khả năng ngăn cản, cho dù muốn phong tỏa cũng không có cách nào.
Mà khoảng cách mấy trăm dặm Thuấn Di đủ để thoát khỏi sự khóa chặt thần thức của tu sĩ Kim Đan, đảm bảo an toàn của bản thân.
Dù sao, thần thức của tu sĩ Kim Đan viên mãn bình thường cũng có phạm vi giới hạn, chính là khoảng một trăm dặm.

Đường Thiên Bảo đã thu Linh khí cực phẩm là thanh phi kiếm màu vàng đất hay dùng vào túi trữ vật.
Bây giờ, hai tay hắn ta đang cầm kiếm, dùng toàn lực nắm chắn Thánh Hỏa kiếm, chậm rãi nâng lên đến vị trí bả vai.
"Leng keng".
Thanh kiếm truyền thừa ba ngàn năm này dường như cảm ứng được cảm xúc của chủ nhân, Linh quang nhàn nhạt dần sáng lên, từ ảm đạm trở nên rực rỡ hơn.
Thân kiếm dài ba thước, Linh quang màu hồng và ánh sáng màu xám cùng nhau lấp lánh, dưới ánh nắng gay gắt của trời đất cũng không hấp dẫn bao nhiêu.
Nhưng hai màu Linh quang lại không chói mắt, dường như phảng phất sắc thái xinh đẹp nhất thế gian!
Khiến cho người ta nhìn qua sẽ không dời mắt đi được.
Không thể nào coi nhẹ được!
Linh quang cam hồng và ánh sáng màu xám dần sáng lên trên thân kiếm.
Từng đạo ý thức mơ hồ, không trọn vẹn bỗng nhiên xuất hiện bên trong tâm thần của Đường Thiên Bảo, đồng thời truyền đến cảm giác thân cận như huyết mạch tương liên!
Kiếm linh!
Kiếm linh Thánh Hỏa kiếm cảm ứng được cảm xúc của chủ nhân, biết chủ nhân đang cần chính mình.
Mặc dù nó còn không biết suy xét, còn không rõ "Cần" là có ý gì, càng không biết các loại tâm tình phức tạp như yêu hận tình thù.
Nhưng, dường như sinh ra đã có ràng buộc, lúc chủ nhân cần nó thì nó sẽ theo bản năng tuân theo.
Bên trong tâm thần rõ ràng truyền đến cảm xúc thân thiết của "Kiếm linh".
Giờ khắc này, Đường Thiên Bảo nhếch miệng im lặng nở nụ cười.
Ban đầu do một loạt biến cố liên tục xảy ra, còn có nguyên nhân lịch sử, đối với thanh kiếm này sinh ra ngăn cách, nhưng lúc này đã không còn sót lại chút gì.
Một người một kiếm, thông qua liên hệ trong cõi u minh, tâm thần giao thoa lại với nhau.
Trong chốc lát, gió mây thay đổi!
Ánh sáng mặt trời đang lúc mãnh liệt nhất, nhưng dường như nó không được rực rỡ như vậy, cũng không lộ ra vẻ ảm đạm, mờ nhạt.
Bóng dáng nhỏ bé của một người một kiếm đó dường như tỏa sáng hơn cả những vì sao!
Trong Linh Giác của Lưu Ngọc, lúc này uy thế của Đường Thiên Bảo đột nhiên lên cao, đạt đến cấp độ không thể tưởng tượng nổi.
Mênh mông, nặng nề, sắc bén và dồi dào.
Lưu Ngọc chưa bao giờ thấy tu sĩ Nguyên Anh, nhưng cứ xem uy thế của Trường Phong chân nhân, Thanh Vi chân nhân đang ở thời kỳ Kim Đan đỉnh tiêm thì cũng không sánh bằng một người một kiếm ở giờ khắc này.
Giống như sông lớn với biển rộng, tinh tú với mặt trời và mặt trăng, vốn không thể nào so sánh.
"Uy thế của Nguyên Anh chân quân cũng như thế này nhỉ?”
Trong lòng của hắn lóe lên ý nghĩ này, đối với uy năng Linh bảo cảm thấy vô cùng rung động, cũng cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân và sự rung động cùng nhau dâng lên, sau đó lại là cảm giác vô cùng may mắn.
May mắn lý trí của mình chiến thắng lòng tham, lúc ở trong bí cảnh không mạo hiểm ra tay.
Nếu đối mặt với uy thế hủy thiên diệt địa, mênh mông vô ngần này, tuyệt đối không có cơ hội may mắn sống sót.
“Không được!”
“Đây chẳng lẽ là Linh bảo nhận chủ?”
Ngay lúc Đường Thiên Bảo và Thánh Hỏa tâm thần tương thông, sức mạnh được nâng lên đến mức vô biên, vẻ mặt của Hắc Cốt chân nhân đang bình tĩnh lại đột nhiên thay đổi.
Thân hình khẽ lung lay, có dấu hiệu bất ổn.
Một luồng cảm giác nguy cơ giống như bị ngâm trong nước, cực kỳ khủng bố đang bao phủ trong lòng của lão.
Đối mặt với loại uy thế mênh mông vô ngần này, Hắc Cốt chân nhân càng hiểu rõ hơn Lưu Ngọc.
Dù cho lão đang là ma tu Kim Đan, một đời giết hại vô số vong hồn, trải qua mấy chục lần sinh tử với những nguy cơ lớn nhỏ khác nhau, nhưng uy thế mênh mông vô ngần này, lúc bao phủ tới, cả thể xác và tinh thần đều cảm giác được cái giá lạnh thấu xương!
Hắc Cốt chân nhân cảm nhận được cảm giác kinh khủng khó có thể dùng lời diễn tả được hết, cho dù đối mặt với Nguyên Anh chân quân cũng chưa từng có cảm giác này, khiến lão gần như không nhịn được xúc động muốn trốn bán sống bán chết!
“Chỉ là một tiểu bối Trúc Cơ, có tài có đức gì mà được Linh bảo nhận chủ chứ?”
Hắc Cốt chân nhân là tu sĩ hậu kỳ nên càng hiểu rõ Linh bảo này nhiều hơn, chính vì vậy mới vừa có cảm giác ngạc nhiên, tức giận và cả khó hiểu.
Hoảng sợ qua đi, chính là tức giận đi tới.
Một tu sĩ Trúc Cơ, thế mà có thể khiến một tu sĩ đường đường là Kim Đan như lão suýt nữa là thất thố, sao việc này có thể không đáng chết?
Nên là thiên đao vạn quả, rút hồn luyện phách mới phải!
Uy năng của Linh bảo đúng là hủy thiên diệt địa, nhưng Hắc Cốt chân nhân không tin chỉ mới là tu sĩ Trúc Cơ lại có thể khống chế được, cho nên dù trong lòng bao phủ cảm giác nguy cơ mãnh liệt, nhưng vẫn không thể ngăn chặn đáy lòng lão sinh ra sự tham lam.
Đây chính là Linh bảo nổi danh thượng cổ!
Nếu như có thể có được, như vậy con đường sau này…
Nghĩ như vậy, lúc này Hắc Cốt chân nhân rõ ràng có thể trốn chạy, nhưng vẫn muốn tìm cơ hội xem có thể diệt sát hai tiểu bối Trúc Cơ trước mắt hay không, để cướp đoạt Linh bảo về tay.
Lão thấy, cho dù Đường Thiên Bảo lấy tính mệnh của mình để làm cái giá khởi động Linh bảo, cũng chưa chắc có thể phát huy hoàn mỹ uy năng của Linh bảo.
Chưa hẳn không có cơ hội! Hết chương 1162.



Bạn cần đăng nhập để bình luận