Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 975. Tam Nguyên Linh quả(2)

Chương 975. Tam Nguyên Linh quả(2)
Đủ loại Linh quang với mọi màu sắc nở rộ, pháp khí và pháp thuật cùng vang lên.
Nhìn từ trên cảnh tượng này, những "Nội tình" được xuất ra thế này đúng là tạo ra được hiệu quả thật.
Trước hết, đã có không ít tu sĩ đột phá vòng vây, tiếp tục chạy về phía ngoài.
Thậm chí đã có vài tu sĩ hóa thành tia sáng, muốn học theo Kim Đan chân nhân là mạnh mẽ phóng tới.
Chỉ là hơi đáng tiếc, lúc chiến tranh thế này, tu sĩ hai cảnh giới Luyện Khí và Trúc Cơ cộng lại cũng chỉ vừa một vạn người.
So với mười vạn tu sĩ của tam tông thì số lượng chênh lệch thực sự quá lớn.
Cho dù đột phá được con đường đầu tiên, thì vẫn còn vòng thứ hai, vòng thứ ba, chỉ khi đột phá được tầng tầng lớp lớp chặn đường mới có hy vọng sống sót sau tai nạn.
Rời khỏi việc phải giao đấu với Kim Đan chân nhân, trái lại đội ngũ Lưu Ngọc càng dễ dàng hơn.
Đối phó với một số ít cá lọt lưới, dưới sự khác xa về thực lượng thì rất dễ dàng.
"Trận chiến này, rốt cuộc cũng đến hồi kết thúc rồi."
Trong đầu Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, trong lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.
Dù sao đâu ai ngờ được, sẽ có tu sĩ Kim Đan của Bạch Vân Quan lại "Đi ngang qua" xông phá vòng vây bên này hay không.
Bất chợt, một luồng khí tức quen thuộc ập tới, lập tức xuất hiện bên trong cảm ứng của Linh Giác Lưu Ngọc.
Một tia sáng màu xám, nhanh chóng đi về phương hướng của mình, trông dáng vẻ hình như là bị thương.
"Là gã?"
Vẻ mặt Lưu Ngọc hơi kích động, lập tức nhận ra thân phận của người đến, không ngờ lại trùng hợp như vậy, lại có thể gặp được "Người quen".
Tu sĩ bên trong tia sáng màu đen, điều khiển hai món Linh khí thượng phẩm, tu vi ở Trúc Cơ đỉnh phong, dĩ nhiên đó chính là Tống Hạo Thương, người trông giữ Linh dược viên Kiền Xương.
Người này cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì, nhanh chóng bay đi thế mà lại vượt xa tu sĩ bình thường.
Mục tiêu của tu sĩ Kim Đan đặt trên người các cấp bậc tu sĩ cùng cấp bậc, nếu không phải phía trước có tu sĩ tam tông không ngừng ngăn cản, nói không chừng người này thật sự chạy trốn được.
"Người này bỏ lại tông môn, một mình chạy trốn, thế mà còn dám trở lại tông môn, lá gan đúng là thật lớn."
"Nếu đã là người quen, thì càng phải chiêu đãi một phen thôi."
"Vừa vặn, để lại một địch tu Trúc Cơ đỉnh phong có thể ngăn chặn được miệng đời, để tránh bị người ta nói mình chỉ dệt hoa trên gấm."
Rất nhiều suy nghĩ diễn ra nhưng chẳng qua nó chỉ hiện ra trong thoáng chốc, Lưu Ngọc cười khinh, tiếp đó lập tức ra tay.
Thi triển Linh khí Hóa Hình thuật, Ly Huyền kiếm biến thành một con hỏa điểu gần trượng, hùng hổ bay nhảy về phía tia sáng màu đen kia.
Tính toán xong quỹ tích của tia sáng, Tử Mẫu Truy Hồn đao cũng biến thành kích thước lớn hơn, hung hăng chém xuống tia sáng kia!
Một kích này, Lưu Ngọc không sử dụng hết toàn lực, nhưng ngoại trừ không lấy ra Linh khí cực phẩm thì cũng bày ra tám phần thực lực rồi.
Cảnh giới tuy đã tăng tới Trúc Cơ hậu kỳ, với thực lực hôm nay của hắn, cho dù chỉ phát huy tám phần, nhưng cũng đủ để đối phó với tu sĩ bình thường rồi!
Đối mặt với hai đạo công kích thoáng cái đã đến kia, cảm nhận được sát ý trên đó, vẻ mặt Tống Hạo Thương trở nên nghiêm túc hơn, không dám xem thường.
Lập tức ra lấy Hắc Luân Linh khí và một món Linh khí khác nghênh chiến, đồng thời tia sáng cũng không tránh khỏi phải ngừng lại.
"Đinh đinh đinh."
Pháp khí Linh khí va chạm, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Hai món Linh khí của Tống Hạo Thương không tệ, cộng thêm Lưu Ngọc giả vờ chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, không thể phát huy ra quá nhiều thực lực, cho nên ở vòng giao đấu thứ nhất, trái lại bên kia hơi chiếm thế thượng phong.
Nhưng tia sáng vẫn không thể tránh khỏi việc phải dừng lại, không thể nào bay qua khỏi khu vực này.
Người kia dùng thần thức dò xét, muốn xem rốt cuộc là tu sĩ nào chặn đường mình.
"Thanh Dương lão ma."
Sau khi quan sát rõ ràng tu sĩ ra tay, vẻ mặt Tống Hạo Thương lập tức thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi.
Là tu sĩ Trúc Cơ cũng coi như có mặt mũi ở Bạch Vân Quan, gã tự thấy mình cũng là một nhân vật có tiếng tăm, vẫn luôn coi tu sĩ có danh tiếng của tam tông Sở quốc như đối thủ quan trọng.
Mà "Thanh Dương lão ma" này nổi danh tác phong tàn nhẫn, phong cách hành sự tương đối cực đoan, thực lực tự thân cũng không dễ khinh thường, dĩ nhiên gã nhớ rõ trong lòng.
Chiến tích một lần ra tay gần đây nhất của Lưu Ngọc, chính là đánh bại Trác Mộng Chân, gã cũng nghe thấy, đồng thời gã cũng biết rõ ràng về tin tức của một món Linh khí cực phẩm mà hắn có.
"Đáng chết!"
"Sao lại đụng trúng tên tàn ác này ngay lúc này chứ!"
Tống Hạo Thương sa sầm mặt, cực kỳ khó coi.
Giữa một hồi vội vàng, gã lập tức xoay chuyển, tựa như muốn đi đường vòng.
Trong lòng người này hiểu rất rõ, cho dù cảnh giới của "Thanh Dương lão ma" có thấp một chút, nhưng có Linh khí cực phẩm trong tay, ai thắng ai thua vẫn không thể nói rõ.
Huống chi tình cảnh bây giờ, cũng không cho phép gã dừng lại.
"Tống đạo hữu, ngươi đã đối mặt ta, thì cần gì phải vội vã rời đi chứ?"
"Không bằng hãy dừng lại, để Lưu mỗ chiêu đãi một phen!"
Lưu Ngọc cười khinh, chế giễu nói.
Hiểu rõ ý đồ của người kia, hắn không hề hoang mang, khống chế hai món pháp khí đánh nhau, cũng không định phát huy thêm thực lực.
Tu sĩ phe mình nhiều, lúc này từng đợt công kích của pháp thuật pháp khí đã dồn về phía đối phương.
Bị hai món Linh khí của Lưu Ngọc dây dưa, không thể thoát thân, lại đối mặt với một đám công kích mãnh liệt dồn tới, sắc mặt Tống Hạo Thương lập tức thay đổi.
Đành phải lấy ra một tấm chắn phòng ngự một mặt hình vuông, đưa ra trước người rồi bao bọc cả người lại.
"Bùm bùm bùm."
Những đợt công kích vội vàng không dứt truyền tới, không ngừng rơi bên trên tấm chắn màu lam, phát ra những tiếng vang trầm đục, nhưng đều bị ngăn cản lại toàn bộ.
Vậy mà cái này lại là một món Linh khí thượng phẩm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận