Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 480. Mối thù tinh hỏa(3)

Chương 480. Mối thù tinh hỏa(3)
Chương 480: Mối thù tinh hỏa(3)
Lúc này nàng đang ở sau một cái quầy hàng, kiên nhẫn thuyết phục khách mua thương phẩm, nói khô cả họng, trong lòng có chút không kiên nhẫn, trong lúc vô tình ngẩng đầu một cái lại thấy được một thân ảnh quen thuộc.
“Lưu... Lưu sư thúc!”
Nhìn thấy mặt mũi quen thuộc cùng với khí tức sâu không lường được, trong lòng Tôn Cúc khẽ run lên, bật thốt lên.
Lúc phát giác được có sư thúc Trúc Cơ kỳ đến trong tiệm đột nhiên yên tĩnh, rất nhiều tu sĩ động tác trở nên rất cẩn thận.
“Ừm.”
Lưu Ngọc đi đến gần chỗ quầy hàng của Tôn Cúc lên tiếng.
Sau đó nhìn quanh trong tiệm, dùng giọng ôn hòa nói:
“Lưu mỗ chỉ tới đây đi dạo, chư vị sư điệt không cần để ý làm gì, cứ xem như ta không tồn tại là được rồi.”
Nghe lời nói ấy, rất nhiều đệ tử trong tiệm thở phào một hơi, xoay người sang chỗ khác tiếp tục cò kè mặc cả, nhưng âm thanh và động tác không tự giác được nhỏ đi rất nhiều.
Không quản nhân viên của hàng và đệ tử, Lưu Ngọc quay sang hỏi Tôn Cúc về tình hình những năm nay của Ngọc Đan đường.
Chỗ dựa lớn nhất của Tôn Cúc chính là Lưu Ngọc, bằng không Giang Thu Thủy nhìn nàng không vừa mắt sớm đã đuổi nàng ra ngoài, bây giờ có cái gì liền nói cái đó, đồng thời thông báo, Giang Thu Thủy hiện đang ở lầu hai chào hỏi khách quý.
Lưu Ngọc sau khi nghe xong thì nhìn không ra hỉ nộ, chỉ khẽ gật đầu sau đó phân phó nói:
“Nàng đi thông báo với Giang Thu Thủy, bảo nàng lập tức tới đây ngay, ta đang ở lầu ba chờ.”
Nói xong không đợi Tôn Cúc đáp lời đã đi đến lầu ba.
Tôn Cúc nhìn bóng lưng hắn với ánh mắt phức tạp, mặc dù rất không tình nguyện nhưng vẫn dựa theo phân phó đi làm.
Ngọc Đan đường tầng một là đại sảnh, trưng bày các loại đan dược, các giao dịch bình thường cũng đạt được ở đây, tầng hai chia thành các phòng nhỏ, đồng thời trang trí hoa lệ, dùng để chiêu đãi các quý khách ra tay hào phóng.
Tầng ba chia làm hai gian phòng một lớn một nhỏ, gian phòng lớn trong đó tất nhiên là thuộc về Lưu Ngọc, gian phòng nhỏ thì thuộc về Giang Thu Thủy, bố trí một bộ trận pháp phòng ngự nhất giai thượng phẩm, đảm bảo tính an toàn và riêng tư.
Lưu Ngọc tay cầm lệnh bài trận pháp thẳng lên tầng ba, đẩy cửa phòng đi vào, ngồi xuống bàn đá bên cạnh.
Căn phòng này trang khí cũng không mấy tinh xảo hoa lệ, nhưng những đồ vật nên có đều có, công trình vô cùng đầy đủ.
Lúc trang trí Giang Thu Thủy từng hỏi qua nhưng Lưu Ngọc chỉ nói một câu tùy ý, cho nên biến thành cái dạng này, cũng không biết ý nghĩ của nàng ra sao.
Chỉ có điều hắn chưa từng qua đêm ở đây, mỗi lần chỉ dừng lại trong giây lát, tất nhiên là sao cũng được.
Các loại dụng cụ và đồ vật bên trên đều không dính tí bụi nào, có thể thấy được là do thường xuyên dọn dẹp.
Ánh mắt Lưu Ngọc tùy ý quét qua, lóe lên ý nghĩ này.
Sau đó hắn nhẹ nhàng ấn một cái vào túi trữ vật, lấy ra đồ Cổ Phú tặng và Linh trà “Thanh Hồ Long Tỉnh” và một bộ trà cụ, bắt đầu ngâm chế.
Những năm này Lưu Ngọc uống Linh trà thành thói quen, quen thuộc pha một bình Linh trà rồi chậm rãi uống, lại cầm Thanh Trúc đan kinh hoặc là điển tịch khác từ từ lật xem.
Theo số lần pha trà tăng lên, tài nghệ của hắn càng thuần thục hơn, cho đến nay sớm đã lô hỏa thuần thanh.
Chỉ chốc lát sau, một bình Linh trà nóng hổi, tản ra từng sợi linh khí đã hoàn thành.
Đặt hai chén trà ở trước người, Lưu Ngọc hơi vén tay áo cầm ấm trà, một dòng nước xanh nhạt chảy ra, mãi cho đến khi hai cái chén đầy phân nửa mới thôi.
Cầm lấy một chén linh trà chậm rãi thưởng thức, hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Không qua bao lâu, lúc mà một chén linh trà sắp cạn thì cầu thang lầu ba truyền đến động tĩnh.
Một tràng tiếng bước chân vội vã từ xa tiến đến gần.
Lầu ba của Ngọc Đan Đường chỉ có Lưu Ngọc và Giang Thu Thủy có lệnh bài mở ra trận pháp, trừ hắn ra người đến là ai không cần nói cũng biết.
“Két ~”
Cửa phòng làm bằng gỗ nhẹ nhàng bị đẩy ra, phía sau đó hiện ra một thân ảnh mỹ lệ.
Nhiều năm không gặp, người vẫn là người đó, dung nhan và cách ăn mặc không có gì thay đổi nhiều.
Khuôn mặt vẫn tinh xảo trắng như tuyết, hàng mi dài cong cong, đôi mắt sáng rỡ mơ hồ có nước lóng lánh hiện ra.
Mặc áo bào xám của đệ tử ngoại môn tương đối rộng, thế nhưng vẫn chẳng thể nào che khuất được phong quang lồi lõm ở trước ngực, dáng người trước sau lồi lõm vẫn cứ hiện ra như cũ.
Đã gần hai mươi năm trôi qua, trong lúc đó chỉ gặp mặt vài lần để lấy Linh Thạch, nhìn qua thì thấy Giang Thu Thủy biến hóa không lớn.
Nhưng năm tháng cuối cùng vẫn lưu lại dấu vết, nàng năm nay đã gần năm mươi tuổi, đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói thì thọ nguyên đã sắp hơn phân nửa.
Đuôi lông mày và khóe mắt xuất hiện nếp nhăn nho nhỏ, trong mắt cũng có tang thương trải qua theo thời gian, nhưng nhìn tổng thể cả người lại càng lộ ra vẻ thành thục vũ mị, có một loại phong tình và mỹ lệ kinh tâm động phách, làm cho người ta nhịn không được muốn xé rách quần áo mà hung hăng chà đạp một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận